“Quỷ?” Mục Trường Sinh nhớ tới ma nữ quần áo lớn mật, tóc tai ngổn ngang, vẫn luôn loanh quanh quanh Vinh Thành. “Là vật kia hại anh?” Lúc trước hắn không nhắc nhở Vinh Thành, một là Vinh Thành không nhìn thấy, hai là quỷ kia không hề có một chút ý muốn hại anh. Không nghĩ tới…
“Cũng không tính.” Vinh Thành thấy hơi sợ, anh liếc chung quanh, trong phòng bệnh sạch sẽ, không có thứ gì không nên có. Anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc từ lúc tỉnh lại đến giờ đều không nhìn thấy nữ nhân kia, tâm nhẹ nhõm hơn chút, nói chuyện càng lưu loát.
“Cậu còn nhớ ngày cậu đi công ty L&A quay quảng cáo xảy ra chuyện gì chứ?” Vinh Thành hỏi Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh gật đầu.
Vinh Thành nói tiếp: “Ngày đó tôi không biết ăn sai thứ gì nên đau bụng, sau khi đi ra phát hiện cậu bị Quý công tử mang đi.” Nhớ tới thảm trạng đau bụng ngày hôm đó, Vinh Thành theo bản năng xoa xoa bụng mình, “Tôi chờ thật lâu trước thang máy chuyên dụng của Quý công tử, không thấy cậu đi ra, lại thấy bên người nhiều thêm một nữ nhân.”
“Là con quỷ kia?” Ứng Thiên nói.
“Không sai.” Vinh Thành đáp: “Mới đầu tôi cũng không nghĩ cô ta là thứ đó, nhìn thấy cô ta đầu tóc ngổn ngang, váy đỏ trên người bị xé nát, cho rằng cô ta bị người khi dễ, nên muốn hỏi một câu, kết quả thấy đối phương biến mất trong nháy mắt.”
Váy đỏ bị xé nát? Nữ tử thế giới này mặc đồ khá lớn mật, cũng có quần áo thiết kế rách rách rưới rưới, mỹ danh là thời thượng. Mục Trường Sinh cho rằng cô ta vốn là mặc như vậy, lại không nghĩ rằng đối phương khi còn sống có khả năng tao ngộ bất hạnh.
Vinh Thành có chút buồn bực nắm tóc, “Tôi lúc đó chỉ cho là ảo giác, không nghĩ tới mấy ngày kế tiếp, tôi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cô ta, thường thường là đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, nhưng là càng về sau, tôi có thể rõ ràng thấy cô ta làm thế nào xuyên qua kiến trúc đồ vật đi tới trước mặt tôi, còn có thể nghe tiếng nói chuyện. Có lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh lại thấy cô ta ngồi ở đầu giường tôi, suýt chút nữa bị hù chết. Cô ấy vẫn luôn ở trước mặt tôi nói chuyện, tôi nào dám nghe a! Nên vẫn luôn làm bộ không nhìn thấy. Mãi đến tận ngày hôm trước, tôi thực sự không chịu nổi, liền lái xe đi nhà trọ tìm cậu, kết quả cô ta đột nhiên từ bên ngoài tiến vào trong xe, tôi sợ hết hồn, liền giẫm sai chân ga.”
Hóa ra là như vậy. Nhìn Vinh Thành bộ dáng nghĩ mà sợ, trong mắt Mục Trường Sinh xẹt qua vẻ khác lạ, “Trước nữ nhân kia, anh có từng gặp qua quỷ vật khác hay không?”
“Không có.” Vinh Thành lắc đầu, “Tôi trước đây không hề biết tôi dĩ nhiên có thể nhìn thấy vật kia.”
Mục Trường Sinh nói: “Ngoại trừ nữ nhân kia, ngươi có còn gặp quá quỷ vật khác?”
Vinh Thành nhớ lại một chút, “Thật giống… Có, vừa bắt đầu, khi nữ nhân kia lúc ẩn lúc hiện, tôi không có nhìn thấy những thứ khác, nhưng sau đó tôi luôn luôn có thể nhìn thấy nữ nhân kia, mỗi lần đến buổi tối, tôi có thể nhìn thấy một vài cái bóng xám trắng chầm chậm bay qua.”
Đây là… Thức tỉnh năng lực? Mục Trường Sinh hơi cụp mắt, lần đầu tiên sử dụng linh thức tinh tế cảm ứng năng lượng trên người Vinh Thành, lúc ở Khánh quốc, quý tộc một khi tròn mười tuổi, có thể đo lường ra đại khái sóng linh lực bên trong thân thể, dùng đánh giá tương lai phương hướng thức tỉnh và thành tựu. Dùng sức mạnh bản thân sức mạnh cảm ứng sóng linh lực của người khác đương nhiên không có cách nào tinh chuẩn như pháp khí chuyên dụng, mà người trưởng thành gợn sóng sức mạnh trong cơ thể không phải trẻ con có thể so sánh, mà Mục Trường Sinh phải làm, cũng không phải tinh chuẩn dò ra phương hướng Vinh Thành thức tỉnh, hắn chỉ cần biết đại khái là được rồi.
Nhắm mắt lại, trong thần thức Mục Trường Sinh chiếu ra một đoàn linh quang nho nhỏ trong cơ thể Vinh Thành. Ngoài dự liệu, đoàn linh quang này yếu ớt đến như ngọn lửa sắp tắt, cường độ sức mạnh so với một phần mười quý tộc phổ thông cũng chưa bằng, nhìn không giống mới vừa thức tỉnh, cứ như là… bị người dùng thiên tài địa bảo cưỡng ép biến thành ngụy quý tộc.
“Anh lần đầu tiên nhìn thấy quỷ vật kia, đi tả một lúc lâu?” Mục Trường Sinh hỏi.
“Không sai, là như vậy.” Vinh Thành gật gật đầu.
“Ngày đó anh ăn thứ đặc biệt gì?” Lúc Mục Trường Sinh hỏi câu này ánh mắt vẫn luôn nhìn trên người Vinh Thành, bởi vậy không có chú ý tới Ứng Thiên đứng bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm.
“Cũng không ăn đặc biệt gì a…” Vinh Thành tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên trợn mắt lên, “Chờ đã, sau khi đau bụng đi tả liền nhìn thấy quỷ, lẽ nào tôi ăn cái gì đó, thần vật tẩy gân phạt tủy trong truyền thuyết?” Truyện online không phải đều viết như vậy sao, ăn xong sau đó đau bụng, thải xong thì có công năng đặc dị. Nghĩ tới cái này, trong lòng khuấy động, Vinh Thành hưng phấn nói: “Vậy tôi có phải là sắp thức tỉnh siêu năng lực?”
Mục Trường Sinh dừng một chút, vẫn là quyết định nói thật cho Vinh Thành, “Nếu như nói nhìn thấy quỷ vật xem như là siêu năng lực mà nói, vậy chúc mừng anh thức tỉnh rồi.”
“Sau đó thì sao?” Tâm Vinh Thành nhấc lên cao cao, “Còn gì nữa không? Ngoại trừ có thể nhìn thấy quỷ sẽ có gì khác?”
Mục Trường Sinh lắc đầu.
Tâm Vinh Thành đang treo cao thì rớt xuống, trong lòng một mảnh thất lạc, Mục Trường Sinh không phải Trường Phong, cậu sẽ không giả vờ nghiêm túc nói đùa với mình, nói cách khác mình ngoại trừ có mắt âm dương mắt thì không có cái khác, thế nghĩa là gì? Mỗi ngày bị một đám quỷ ảnh lúc đến lúc đi dọa sợ đến ngủ không được?
Thất vọng trên mặt Vinh Thành quá mức rõ ràng, Mục Trường Sinh không cần ngẫm nghĩ cũng hiểu anh đang lo lắng cái gì, đối phương đơn giản là nhờ số trời run rủi thành ngụy quý tộc, không bằng đẩy anh một cái, cũng đỡ bớt sau này giống như bây giờ suýt nữa bị quỷ vật chơi đùa không còn tính mạng.”Nếu có một cơ hội lựa chọn, anh muốn có năng lực gì nhất?”
Năm ấy Mục Trường Sinh mười tuổi, gia tộc bị diệt, trừ hắn không một người còn sống, thân thể yếu đuối hắn dựa vào cái gì trong vòng mấy năm ngắn ngủi trùng kiến Mục gia, dựa vào cái gì khiến hết thảy thế gia Khánh quốc kiêng kỵ? Chỉ bằng Ngôn Linh Thuật này, hắn có thể cuồn cuộn không ngừng tạo ra tân quý tộc, cho dù quý tộc bồi dưỡng ra như thế cả đời đều không có cơ hội phát triển, dòng dõi sinh ra cũng không cách nào kế thừa năng lực bọn họ.
Nghe Mục Trường Sinh nói, Vinh Thành ngây ngẩn cả người. Nếu như là người khác ở trước mặt anh nói ra câu nói này Vinh Thành nhất định sẽ cho là đối phương chỉ hỏi chơi, căn bản sẽ không để trong lòng, mà bị Mục Trường Sinh một mặt nghiêm túc hỏi, Vinh Thành không tự chủ được nghĩ tới trước đây xem qua truyện online, thuở thiếu thời anh cũng từng có ý nghĩ kỳ lạ, ảo tưởng rằng nếu có một ngày nắm giữ dị năng phải như thế nào làm sao, nhưng mà càng về sau anh càng cảm thấy so với có dị năng, vẫn là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết Hoa Hạ càng khiến người ta ước mơ, so với việc dị năng thỉnh thoảng sẽ khô cạn còn cần dựa vào năng lượng thạch bổ sung, quả nhiên vẫn là đại hiệp có nội lực trong người, có thể vượt nóc băng tường càng khiến người ta ước ao a!
Vì vậy Vinh Thành liền đem ảo tưởng của mình cùng với đại hiệp bên trong các loại tiểu thuyết võ hiệp nói một lần.
Mục Trường Sinh:…
Nếu như nói có thể nhìn thấy thứ người bình thường không nhìn thấy là năng lực cơ bản nhất của quý tộc, như vậy khiến linh lực trong người lưu chuyển không ngừng trong có thể theo quy tắc tăng cường thể chất, bên ngoài đả thương địch thủ, chính là năng lực mỗi quý tộc sau khi thức tỉnh đều có thể đạt được, cao thủ võ lâm trong miệng Vinh Thành, chắc là mấy dấu vết thức tỉnh giả bình thường nhất lưu lại trong mắt người bình thường.
Quý tộc chân chính cường đại, không chỉ có nắm giữ bản lĩnh như cao thủ võ lâm trong miệng Vinh Thành, tự thân đặc thù năng lực thức tỉnh càng mạnh mẽ gấp mấy lần.
Có điều ở trong thế giới hòa bình như thế này, với tính tình Vinh Thành, năng lực quá mạnh mẽ đối với anh mà nói ngược lại không phải là chuyện tốt.
“Ngày mai anh tỉnh lại, sẽ biến thành cao thủ võ lâm như anh nói.” Mục Trường Sinh thần sắc nhàn nhạt nói.
Vinh Thành:…
Anh đến bây giờ cũng không biết Mục Trường Sinh có năng lực Ngôn linh, nghe như thế nhất thời có loại cảm giác vô cùng hoang đường, một hồi xoắn xuýt thân phận người “xuyên việt” của Mục Trường Sinh, e rằng hắn chính là loại cao thủ võ lâm kia, sau đó hắn quán đỉnh biến anh thành cao thủ, một hồi lại cảm thấy bộ dáng Mục Trường Sinh đùa giỡn quá nghiêm túc… Quả thực đau cả đầu.
Mục Trường Sinh cũng không để ý trong lòng anh xoắn xuýt, trước khi rời đi nói: “Nếu như nữ quỷ đó lại tới tìm anh, anh không cần giả bộ không nhìn thấy, dĩ nhiên cô ấy không có muốn ý muốn hại anh, anh không ngại nghe một chút cô ấy bồi hồi bên cạnh anh là muốn làm gì. Cô ấy chết oan chết uổng, có lẽ là muốn mời anh giúp báo thù.”
Vinh Thành:…
Anh nghĩ tới nữ quỷ đó thì không nhịn được rùng mình, hơn nữa, anh căn bản không quen biết cô ta! Tại sao không đi tìm người khác a a a a! Lẽ nào cô ấy biết mình có thể nhìn thấy? Vinh Thành nhớ tới tình cảnh nữ kia quỷ vẫn luôn ở trước mặt anh nói chuyện, tuy rằng anh vẫn luôn không dám nghe, mà lỗ tai mọc ở đó, cho dù anh luôn mang mấy trợ thính hay là tháo xuống, anh cũng từng nghe nữ quỷ kia kêu tên anh, rõ ràng là biết anh.
Vinh Thành hồi tưởng lại khuôn mặt nữ quỷ đó bị tóc che lấp hơn nửa vẫn như cũ có thể nhìn ra vẻ tú lệ quyến rũ, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là tiểu nghệ nhân nào?”
Trong khi Vinh Thành đang xoắn xuýt đến cùng thân phận ma nữ là gì, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên đã rời khỏi bệnh viện. Lúc về tới nhà trọ, trời chỉ vừa tối.
Y Thủy Mi gửi tới tin nhắn, báo cho bọn họ ngày mai tập hợp ở phố đồ cổ, tiếp tục kiếm tiền kiếm kinh nghiệm! Mục Trường Sinh không có dị nghị, trả lời xong thì để điện thoại di động xuống.
Chuyện xảy ra hôm nay hơi nhiều, Ứng Thiên còn chưa kịp mua thức ăn, sau khi trở về nhà trọ thì vội vã ra ngoài. Ít đi một người dường như không lúc nào dừng nói chuyện phiếm, còn có khi y làm việc có tiếng vang không nhẹ không nặng, căn hộ không lớn này lập tức hiện ra vẻ vô cùng tịch liêu và trống trải.
Loại cảm giác trống vắng không hiểu ra sao này khiến lòng người sinh bất an, Mục Trường Sinh ngồi xuống ghế sa lon, lắc đầu bỏ qua loại cảm giác làm hắn bất an kia, từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhựa hình tròn.
Trong hộp nhựa trong suốt là bột phấn hơi đen mang ra từ nhà Từ Lệ Lệ hôm nay. Đồ từ người quỷ vật bị ánh mặt trời thiêu đốt rớt ra không lâu sau sẽ biến mất, chỉ có dùng lọ đặc biệt chứa mới có thể bảo tồn, nếu để cho thức tỉnh giả khác hoặc là một số đạo sĩ nhìn thấy Mục Trường Sinh dùng một cái hộp nhựa đựng, phỏng chừng sẽ kinh ngạc ngoác mồm, hoài nghi đây là một bảo vật ngụy trang thành hộp nhựa.
Mục Trường Sinh cúi đầu xem đồ vật trong tay, môi có chút tái nhợt giật giật, phun ra một câu, “Nói cho ta, tung tích chủ nhân ngươi.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3