Năm mới đang đến gần.
Đối thủ một mất một còn của phụ thân ta từ khi sinh thời, xưởng rượu Trương gia, đã cho ra mắt Bích Tỉnh Đồ Tô.
Nghe nói loại rượu này có thể tiêu diệt quỷ khí, thức tỉnh linh hồn.
Mọi người đều tranh nhau mua nó, chỉ mong uống rượu này vào sáng mùng một Tết sẽ bảo vệ được cả nhà khỏi bệnh tật trong một năm.
Tiểu Viên rất lo lắng:
“Tiểu thư, đó không phải là phối phương mà lão gia để lại sao?”
“Nô tì đã phái người đi mua và nếm thử, hương vị giống hệt rượu của chúng ta.”
Đêm giao thừa, xưởng rượu Chu gia vắng tanh vắng ngắt, mây mù u ám bao phủ.
Hoàn toàn trái ngược với Trương gia, nơi khách đến đông như mây.
Trương gia chủ, Trương Bá Vương, cố ý chạy đến trước mặt ta và trào phúng:
“Một cái nha đầu mà cũng xứng cướp đi bao nhiêu năm kinh doanh của ta sao.”
“Sau này kinh thành chính là thiên hạ của Trương gia ta, cứ chờ mà xem.”
Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông ta, lạnh lùng nói:
“Ngươi có chắc rằng Tiêu Dương, người đã phản bội Chu gia, sẽ không bao giờ phản bội Trương gia không?”
Trương Bá Vương cứng đờ một chút, sau đó phất tay áo rời đi.
Sau khi Trăm Nhưỡng Phổ bị thất lạc, Tiêu Dương cũng biến mất.
Tống Vũ đi hỗ trợ điều tra, ta mơ hồ nghe nói hắn (Tiêu Dương) đến biệt viện ở ngoại ô để dưỡng thương.
Khế đất thôn trang đó thuộc về Trương gia.
Tống Vũ sờ đầu Phú Quý:
“Lần này nếu tính kế lâu dài, có lẽ chúng ta có thể bắt được một con cá lớn!”
“Đa tạ Tống công tử ra tay tương trợ.”
“Không có gì, chỉ cần cho ta thêm vài bình rượu ngon nữa là được.”
Ta mỉm cười, nhét một khúc xương lớn vào miệng hắn.
(Đoạn này mình đọc lại mấy lần, xác định là nhét vào miệng Tống Vũ chứ không phải Phú Quý nha. Chắc hai anh chị đang ngồi nhậu gì đó.)
(Fb Kim Giai Linh Lung)
19.
Ngày thứ hai của Tết Nguyên đán.
Các y quán trong kinh thành bị buộc phải mở cửa để tiếp nhận khách quan vì có một hàng dài người xếp hàng trước cửa.
Họ đều là những khách quan đã mua Bích Tỉnh Đồ Tô tại xưởng rượu Trương gia vài ngày trước.
Mọi người đều bị tiêu chảy và xì hơi. Thậm chí còn không thể phát lì xì một cách vui vẻ được.
Họ đều biết lý do.
Tất cả cùng đến xưởng rượu Trương gia để yêu cầu một lời giải thích, mắng mỏ hắn vì tội bán rượu giả và làm hại người khác.
Tống Vũ mang theo người của quan phủ đến điều tra vụ án.
Người ta phát hiện ra rằng quả thực Bích Tỉnh Đồ Tô có vấn đề.
Trương Bá Vương hét lên rằng mình đã bị oan.
Thành thật mà nói, phối phương ủ rượu này xuất phát từ Chu gia và đã bị Tiêu Dương đánh cắp.
Ta cầm nguyên bản Trăm Nhưỡng Phổ do phụ thân để lại đến công đường để thẩm vấn.
So sánh giữa bản lậu và bản chính, phương thức nhưỡng rượu tương tự nhưng không hoàn toàn giống nhau.
Bích Tỉnh Đồ Tô trong tay Trương Bá Vương rõ ràng chứa đựng thêm hai nguyên liệu tương khắc khác nữa, dùng chung sẽ gây tiêu chảy trong bảy ngày.
Ta nhịn không được mà châm chọc:
“Hàng giả là hàng giả, không thể đưa ra thị trường.”
“Đúng rồi! Hiện tại Tiêu Dương hẳn là đang ở trong thôn trang của ngươi! Nhắc nhở người một lần nữa, kẻ phản bội chính là kẻ phản bội, đừng quá tốt với hắn.”
Trương Bá Vương trừng mắt:
“Tiêu Dương là người của ngươi?”
“Đương nhiên là không phải, hắn đã bị ta đuổi ra khỏi Chu gia rồi. “
“Có điều, trước nay hắn là người lòng dạ thâm sâu, khát vọng trả thù mãnh liệt.”
“Có lẽ hắn cố tình đưa ngươi hàng giả, mục đích là bắt khách nhân trả hàng bồi bạc. Đến khi người thua lỗ nặng thì sẽ đến tìm ta tính sổ, hắn sẽ ngồi không hưởng lợi.”
“Đồ khốn nạn!”
Trương Bá Vương thẹn quá hóa giận, phái người đến thôn trang đánh Tiêu Dương.
Vết thương vất vả mới được dưỡng tốt giờ lại nứt toạc ra.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3