Cậu không chỉ là 24 giờ gọi lúc nào chạy tới lúc đó, còn nhận thầu hết mọi việc trong nhà, khi nhàn rỗi thì chủ động đề nghị muốn giúp Severus xoa eo đấm lưng, khi ra ngoài thì hận không thể làm tất cả mọi người trên đời biết bọn họ là một đôi, mỗi lần ra cửa đều một tay nắm tay Severus, tay kia xách mười mấy cái túi, không khống chế được mua cho Severus một đống thứ mà ông thích ăn thích chơi thích nhìn, với ham muốn phục thù cậu ta còn mua bù lại rất nhiều vật dụng hàng ngày của các cặp người yêu…
Severus không chịu nổi, ngoại trừ việc còn bám người hơn so với trước kia ra, thì dục vọng chiếm hữu của Harry cũng trở nên mạnh hơn. Đã quá mức tới cái trình độ, ngay cả thời gian Severus ăn cơm cậu ta cũng đều ước được tự tay đút cho ông, thời gian ông rửa mặt thì cậu ta canh bên cạnh, ước được tự mình tắm rửa thay quần áo cho ông.
Còn có lần khi đi bên ngoài, Harry vừa lúc thấy Severus vuốt ve một con chó đang ngồi xổm trước mặt ông, thì bắt đầu ăn xong miếng dấm chua không hiểu nổi này, cậu ta chỉ vào con chó kia nói, “Severus, sao ông sờ chó mà không sờ tôi!”
“Cậu là chó à?” Severus không thể nói gì nổi, trừng mắt với cậu ta.
“Gâu!”
“…” Ta muốn phun ra.
“Severus, hôm nay ông còn giận tôi nữa không?” Đây là ngày thứ tư, trước khi Severus ngủ, Harry lặp lại hỏi như vậy.
“Không biết.”
“Ừm, được rồi, ngủ ngon.” Harry nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thật ra Severus cũng cảm thấy biểu hiện của bạn trai nhỏ của ông trong mấy ngày nay không tệ đâu, ông lớn tuổi rồi nên không nói được mấy câu sến súa quá mức, cho nên vẫn là mạnh miệng không chịu thừa nhận thôi.
Trong quán cà phê.
“Hì, Harry, gần đây ở chung với Severus thế nào? Cách mình chỉ có phải cực kỳ có ích không!” Ron nói xong liền nhét một miếng bánh kem vào trong miệng.
“Cậu đề xuất chủ ý quái quỷ gì cho mình ấy, không cần nói nó tệ đến cỡ nào! Merlin ơi, đây là lời khuyên không đáng tin nhất mình từng thấy!” Harry hung hăng chê bai, biểu hiện ra bộ dáng khóc không ra nước mắt, cậu sẽ không bao giờ tiếp nhận mấy lời khuyên tồi tệ của Ron nữa, chỉ lần này thôi đã hại cậu suýt nữa mất đi bạn trairồi.
“Không phải các cậu vẫn đang tốt lắm sao?” Ron chớp chớp mắt, nhấm nuốt đồ ngọt trong miệng.
“Dựa theo trước mắt thì đúng vậy, nhưng mà — “
“— Harry.”
Harry thấy Severus đến gần, lập tức đứng dậy kéo ghế dựa bên cạnh ra cho ông.
“Đã lâu không gặp, giáo sư Snape!”
“Sev, có phải ông lại vừa dạy quá giờ cho học sinh không?”
Severus vừa mới ngồi xuống, Harry đã ra vẻ không chủ đích như thế, thuận tay nắm lấy bàn tay ông đặt dưới bàn, không ngừng vuốt ve tay ông.
“Cũng không phải vậy, ta vừa mới ngồi ở văn phòng, nói chuyện với đồng nghiệp mới tới một lúc.”
“Ở cùng một chỗ?” Harry rất am hiểu bắt được trọng điểm, “Là đồng nghiệp nào? Sao hắn ta lại nói chuyện với ông? Nhất định là có mưu đồ gây rối!”
“Ta ngẫu nhiên sẽ bội phục sức tưởng tượng không cần căn cứ này của cậu, năng lực đó luôn có thể làm ta chấn động không biết nhận xét gì, cậu ta chỉ nhờ ta pha chế ma dược thôi.” Snape vẻ mặt thản nhiên, khuấy cà phê vừa mới được đưa lên, lại bổ sung thêm một câu, “Như thế nào, cậu có thể ái muội với đám fan hâm mộ, nhưng không cho phép ta ở cạnh đồng nghiệp?”
“Tôi…” Harry không có lời gì để nói, lập tức giống như người câm điếc vừa ăn phải thứ gì siêu đắng, có đau khổ cũng không nói ra được. Xem ra với chuyện này, Severus vẫn luôn canh cánh trong lòng, mỗi lần ông dùng chuyện này để áp chế cậu, thì đều tương đương rằng đang nói với cậu là cậu không có quyền ghen tị. Harry hối hận không để đâu cho hết, nếu có thể thì cậu thật sự rất muốn trở lại quá khứ, đập chết chính mình đang tìm đường chết lúc ấy.
Ron không biết căn nguyên sự việc, nghe cuộc nói chuyện của hai người mà không hiểu ra sao, cậu ta rất cẩn thận hỏi một câu: “Harry, giáo sư tức giận?”
“Khụ khụ… Ông ấy giận mình.”
“Ta không tức giận,” Snape một mực phủ nhận, “Ta đã không còn tức giận.”
“Cái gì?” Harry không xác định mình có nghe lầm không nữa, cậu vẻ mặt hưng phấn, nắm chặt tay Severus, “Severus, ông không giận tôi nữa? Như vậy tức là ông tha thứ cho tôi rồi, đúng không? Chúng ta có phải không cần chia tay nữa không? Vậy đêm nay tôi có thể ngủ cùng ông được chứ?”
Ron: “A? Giận hay không giận gì vậy? Hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi mà còn chia giường ngủ sao?”
Snape nhìn cậu học sinh cũ mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn chính mình, không hiểu sao cảm thấy rất xấu hổ, ông nhéo nhéo tay Harry, “Ngu xuẩn, về nhà rồi nói.”
Ron ngửi được một mùi vị yêu đương mịt mờ.
Trong lúc không để ý, thì họ đã ngồi ở quán cà phê đến lúc mặt trời lặn rồi. Họ nhanh chóng chào tạm biệt nhau, cũng hẹn rằng lần sau gặp mặt nhất định sẽ mang cả Hermione đến, cũng đùa giỡn nói chờ lần sau sẽ chuẩn bị cho hôn lễ của cậu và Severus.
Hai người bước chậm dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng hai người trên mặt đất bị mặt trời lặn kéo dài.
“Ai đồng ý muốn kết hôn với cậu.”
“Ông sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với tôi,” Harry ôm eo Severus, bá đạo ôm thật chặt áp vào chính mình, “Cho nên đêm nay cuối cùng tôi có thể ngủ với ông không?”
“Cho phép.”
“Oa, thật tốt quá tôi không cần cút đi ngủ trên sofa nữa!” để biểu đạt niềm vui sướng, Harry hôn lên gương mặt người yêu của cậu một cái, tay lại không an phận nhéo nhéo bên hông ông.
Snape ghét bỏ đẩy ra, “Potter ngu ngốc, cậu không được động tay động chân với ta!”
“Khi ông uống say thì cũng không nói như vậy.”
“Cái gì?! Ta đã nói gì?”
“Lúc ấy tôi mang ông về nhà, vừa mới thả ra ông đã tỉnh dậy, còn ôm tôi lăn lộn làm nũng, ông đã quên mất rồi? Ông còn nói ông muốn, ông muốn tôi làm ông…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Snape thật sự không thể nghe cậu ta nói thêm gì nữa, xấu hổ đến mức trong đầu ông kêu ong ong, ông thật sự rất muốn tặng cho Potter này một bùa chú Lãng quên.
“Vậy ông đồng ý với tôi nhé, về sau sẽ chụp thật nhiều bức ảnh với tôi, có thể không?”
“Ta không thích chụp ảnh.”
“Nhưng, ảnh chụp chung duy nhất của chúng ta đã bị ông xé hỏng rồi.” Harry vô cùng tủi thân nói, giống con chó con đang thương tâm, hai tai cụp xuống, “Chúng ta có thể chụp nhiều thêm mấy bức, nhiều đến mức ông muốn xé cũng xé không hết, nói không chừng nếu như vậy thì ông sẽ luyến tiếc không nỡ rời khỏi tôi.”
Snape cảm thấy không tự nhiên quay đầu đi, “Đừng quên cậu là phù thủy, cậu có thể phục hồi ảnh chụp như cũ!”
“Cũng đúng, nhưng ông vẫn phải chụp ảnh với tôi, nếu không tôi sẽ ăn vạ ở đây không chịu đi.”
“Thật không có cách nào với cậu, vậy chụp đi.” Snape thật sự không đành lòng cự tuyệt đôi mắt màu xanh lục đang khẩn cầu nhìn ông.
“Sev, tôi rất chờ mong giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta.”
“Trước nói rõ đây, sau khi kết hôn ta cũng sẽ không cùng họ với cậu.”
Harry lý giải những lời này thành Snape đã đồng ý kết hôn cùng cậu, vì thế mặt mày lập tức hớn hở vui tươi, bước chân về nhà nhanh hơn.
“Severus Potter, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Harry cười vui sướng với cảm giác thành công.
“Potter, ngậm tiếng cười cuồng vọng của cậu lại ngay!”
“Tôi không đâu, ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3