Chương 85: PN3: Happy Ending


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Nhạc Dao sống qua một đời thường nghe các cụ nói “Hữu miêu bất sầu trường”, khi ấy không có con cái gì nên không hiểu ý nghĩa thâm sâu của nó. Giờ có con cái mới thấu hiểu, làm cha rồi mới thấy quả nhiên không lệch đi đâu được. Chớp mắt đầy tháng rồi tròn một tuổi, rồi bắt đầu biết chạy nhảy.

*Hữu miêu bất sầu thường: đại loại là hạt giống tốt nảy mầm thì chẳng còn gì phải lo lắng, con hơn cha là nhà có phúc.

Con nhà người ta 1 tuổi chập chững biết đi, con nhà mình 1 tuổi đã chạy lông nhông, bàn chân như có gió đuổi không kịp, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng phá phách.

Đồ điện tử trong nhà không có Tục Nghiêu sẽ không bật, gạo trong nhà đều bị Nhạc Dao diếm bằng sạch. Nếu cho rằng làm như vậy là ổn, nhầm rồi.

Mỗi sớm mai Nhạc Dao thức dậy lại là một ngày gà bay chó sủa…

“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Mama!!!!” Tục Lị gọi với ra từ trong toilet, “Anh trai, ngắm nghía, rồi, ném vào, xô, rồi.”

“Tới ngay!” Nhạc Dao chưa tỉnh hẳn, mắt nhắm nghiền giơ tay lên, “Tới ngay đây.”

Nhạc Dao cào cào mái tóc ổ gà, bước xuống giường xem thử chuyện gì vừa xảy ra.

“Nhạc Nhạc!” Tục Lị kêu lên, “Sớm na, đồ chơi thúi thúi.”

“… Đứa nào làm?” Nhạc Dao nhìn món đồ chơi trôi trong bồn cầu, hai bên thái dương chưa gì đã nhảy lên hơi nhói nhói.

Cậu cực hối hận khi để Yến Kiệt update Leslie. Leslie đi vắng, chú Minh vào buổi sáng sẽ tới hỗ trợ, còn có người đội cận vệ. Nhưng khi cậu chưa dậy, bọn họ sẽ không vào trong. Đám tiểu quỷ này lại được dịp gây sự!

Tục Lị chỉ Tục Uy: “Là anh hai.”

Tục Uy hơi chột dạ nhưng vẫn xoa xoa bụng tròn tròn ăn no: “Con đi, đi rửa nà!”

Nhạc Dao bị chọc cười: “Nhóc con đùa cha à? Đây là chỗ đi vệ sinh, cọ bao nhiêu mới sạch? Thúi ơi là thúi.nhỉ?”

Tục Uy khụt khịt mũi, cẩn thận ngửi ngửi rồi dùng thanh âm non nớt trả lời: “Không thúi thúi, thơm thơm.”

Nhạc Dao trừng mắt: “…”

Tôi thả chất khử mùi vào bồn xí, tôi sai rồi, lỗi của tôi hết được chưa!

Tục Uy bị lườm đến chột dạ: “Sữa đổ ra tay, không để ý, không rửa tay nên dính dính. Vòi nước không chảy…”

Nhạc Dao quay đầu nhìn vòi nước: “Chẳng phải vì lần trước suýt nữa nhấn quản gia vào nước à? Không thì papa các con cũng không đổi thành vòi thông minh biết phân biệt.”

Nói xong, cậu sửng sốt: “Anh trai đâu?”

Tục Lị lắc đầu: “Không biết.”

Tục Uy nặng nề gật đầu: “Mất tiêu!”

Nhạc Dao: “…”

Không thể đi lạc được. Xung quanh đây ai cũng quen mặt mấy đứa nhóc, người gác cũng nhiều, không đi lạc được, cùng lắm chỉ chạy ra ngoài chơi thôi.

Quả nhiên Nhạc Dao bắt gặp nó đang chơi đùa ở khoảng sân nhà hàng xóm, cũng chính là nhà của Yến Kiệt. Nó đang ghé vào mép giường thông minh nhìn em bé.

Em bé nhà Yến Kiệt còn chưa tròn 100 ngày, thế nhưng đưa ra phơi nắng sớm không thành vấn đề. Em bé là một Alpha nam, Tục Phi cực kì hứng thú, không có việc gì làm sẽ chạy qua ngó nghiêng.

“Về sau các chú bận Hàng Hàng qua trông em nhé, được không nè?” Yến Kiệt cười nói.

“Vưng!” Tục Phi dùng măng cụt nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ, “Em trai đáng yêu quá.”

“Đáng yêu nhỉ?” Yến Kiệt cười cười, “Cháu khi còn bé cũng đáng yêu.”

“Hàng Hàng đừng chạy loạn, cha về dọn nhà đã.” Nhạc Dao đứng ở cửa nở nụ cười, “Yến công vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ, Hàng Hàng đáng tin.” Yến Kiệt giơ ngón cái với Tục Phi, Tục Phi ưỡn thẳng ngực!

Nhạc Dao và Yến Kiệt nhìn đứa nhóc làm trò thì cười một chập, cười xong Nhạc Dao nhìn thời gian: “Yến công dùng bữa sáng chứ? Chưa ăn thì cùng nhau ăn một bữa nhé?”

Yến Kiệt chưa ăn thật, gật gật đầu: “Vâng ạ.”

Sinh con xong Yến Kiệt cũng suy nghĩ, cuối cùng quyết định để con ở với mình. Anh vẫn phải làm việc, thường ngày sẽ tương đối vội vàng. Cơm anh không nấu, đi nhà ăn mua suất ăn hoặc dùng đầu bếp AI nấu mấy thứ đơn giản, đôi khi sẽ quên bẵng đi như sáng nay, nhớ tới thì làm một ít hoặc trực tiếp đợi tới bữa trưa rồi ăn một thể.

Nhạc Dao một nhà bốn người cũng nấu cơm, năm người cũng nấu cơm, trực tiếp nấu thêm một suất cho Yến Kiệt. Tục Nghiêu đi tuần không có nhà, Dương Hằng Thiên cũng có việc phải về Tarot, cậu và Yến Kiệt còn dùng bữa chung nhiều.

Cấp trên thương lượng trạm dừng chân thêm hạng mục, quyết định xây trường học ở Hua tinh, đám nhóc sinh ra tại nơi này sẽ không cần về Tarot đi học nữa, bớt đi phương tiện di chuyển. Mặt khác người nhà quân nhân sinh sống tại nơi này càng tiện hơn, ba tháng trước đã bắt đầu có vài nhóm người nhà xin tới đi theo quân đội. Bên trong trạm dừng chân đã xây dựng khu dân cư, ngay cả vợ chồng Tục Nghiêu cũng đã dọn tới. Nơi này so với khu sinh hoạt trước kia càng hiện đại hơn, càng nhiều chức năng hơn.

Nhóm người thân sau khi tới rồi cũng không chỉ ở lỳ trong nhà hoặc trông con. Bọn họ cũng tham gia lao động. Trong số họ có khá nhiều bác sĩ chờ lập hồ sơ làm việc trong bệnh viện, cũng có nhiều người là giáo viên đợi trường học xây dựng xong thì vào biên chế giảng dạy cho đám nhóc đi học, cũng có kiến trúc sư thiết kế các gian hàng, cần gì có thể hẹn trước.

Rời khỏi nơi quen thuộc tới đây sinh sống làm họ không khỏi bỡ ngỡ thế nhưng nơi này có người họ nhớ nhung nhất, để được ở bên nhau, bọn họ cam tâm tình nguyện thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh.

“Nghe nói em trai Dương tổng và người yêu cũng muốn dọn tới đây sống?” Nhạc Dao hỏi Yến Kiệt trong lúc dùng bữa.

“Vâng, đã trình đơn xin cấp trên rất nhiều lần rồi ạ.” Yến Kiệt nói, “Đã đươc thông qua, lần này có khả năng sẽ cùng Hằng Thiên tới đây.”

“Lúc đó chỉ còn hai cụ nhà họ Dương ở lại Tarot thôi, còn có cậu út nữa, bọn họ có nghĩ tới việc chuyển tới đây không?” Nhạc Dao nhớ không lầm hai vợ chồng già này cũng chỉ hận không thể dọn tới Hua tinh sinh sống. Tarot tốt lắm, nhưng Tarot không có cháu nội.

“Chắc chắn đã từng nghĩ tới. Nhưng trước mắt muốn cũng chẳng được.” Yến Kiệt nở nụ cười, “Việc quản lý không sắp xếp được. Hằng Thiên ở đây nhưng trụ sở chính nhà họ chủ yếu vẫn ở Tarot, bọn họ ở đây thì không ai quản lý. Nhưng hai cụ cũng bàn rồi, không có việc gì làm thì mỗi tháng tới thăm cháu nội một lần ạ.”

Hai vợ chồng già cũng nghĩ kỹ rồi, cháu trai cháu gái là Beta thì cũng chẳng sao cả. Giới tính gì cũng là con cháu mình, nuôi dạy tốt là được. Ai ngờ Yến Kiệt lợi hại vậy, rơi vào xác suất gần như bằng 0 sinh ra Alpha, còn kế thừa một cách hoàn mỹ gene của cha, làm hai vợ chồng già vui vẻ múa may mãi.

Hai cụ mỗi tối đều sẽ call video ngắm cháu nội.

“Đúng kiểu người thân xa xứ nhỉ…” Nhạc Dao nói, “Hai cụ nhà chúng tôi cũng y như vậy đấy, thiếu nước hái sao hái trăng xuống làm đồ chơi cho cháu thôi.”

“Đám trẻ con chơi vui ghê. Nhất là lúc ngủ, yêu ơi là yêu.” Yến Kiêt nắn nắn tay con, “Mềm ơi là mềm.”

“Chú đừng nhéo em, để em ngủ.” Tục Phi nhỏ giọng nói. Nó nhè nhẹ vỗ vỗ tay Yến Kiệt, còn nhấc tay Yến Kiệt lên.

“Tiểu quỷ này.” Yến Kiệt nhéo nhéo mặt Tục Phi, “Tri kỉ dữ vậy?”

“Papa nói.” Tục Phi nghiêm trang trả lời, “Đều là mama giáo dưỡng tốt.”

Yến Kiệt: “…”

Nhac Dao: “…”

Vỗ mông ngựa cơ đấy…

EQ của Tục Phi chẳng giống ai. Nhạc Dao đỡ trán cười cười, cười đến ho khan còn muốn nôn khan. Đây là phản ứng thông thường sau khi cười lâu nên Yến Kiệt và Nhạc Dao đều mặc kệ.

Hai hôm sau Tục Nghiêu quay về, ba củ cải nhỏ léo nhéo vây quanh “papa!” “papa!” “papa!” không ngừng. Tục Nghiêu ôm cả ba đứa vào lòng, hôn từng đứa một: “Sao rồi, papa không có nhà có giúp papa chăm sóc vợ bé nhỏ của papa không đấy?”

Tục Phi: “Có ạ!”

Tục Uy: “Đương nhiên!”

Tục Lị: “…”

Tục Nghiêu không thấy con gái trả lời thì cười hỏi: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta sao lại không nói gì?”

Tục Lị nói: “Papa ơi, anh trai nói dối đấy ạ.”

Tục Nghiêu: “Hmm?”

Tục Lị: “Anh lớn đi dỗ Duệ Duệ, anh bé gây sự.”

Tục Phi ngó lơ nhìn ra chỗ khác, mắt nhỏ y như đang nói: Cùng một mama sinh ra, y như bát nước hắt đi!

Đám nhóc không nhìn Tục Nghiêu. Tục Nghiêu thấy phản ứng của hai đứa con trai thì hiểu rồi, cúi xuống hỏi con gái: “Nhạc Nhạc đâu?”

Tục Lị: “Mệt mệt, ngủ ngủ rùi.”

Nhạc Dao trông con rất ít khi ngủ ngày, có thể vì Yến Kiệt đã update cho Leslie rồi nên an tâm hơn nhiều, ngủ đến là ngon. Tục Nghiêu vào phòng ngủ ngắm nhìn người trên giường, bước chân bước cực nhẹ. Anh ngồi cạnh mép giường, biết Nhạc Dao không dễ ốm nhưng vẫn sờ trán cậu. Không quá nóng, bàn tay lần lên xoa đầu Nhạc Dao.

Nhạc Dao ngửi được phenomenon quen thuộc, chậm rãi mở mắt nắm lấy bàn tay kia: “Về rồi à?”

Tuc Nghiêu cúi đầu hôn lên, lộ ra nụ cười tươi: “Vừa mới về thôi. Mấy hôm nay chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi đúng không?”

Nhạc Dao đáp: “Chắc vậy. Gần đây sắp bước vào mùa xuân, thời tiết ngày càng ấm nên em muốn ngủ thêm.”

Tục Nghiêu nói: “Em ngủ tiếp đi, tôi đi tắm qua đã rồi vào nằm với em.”

Nhạc Dao gật đầu, ngẫu nhiên nhìn đến thứ trên tủ đầu giường. Là một chiếc hộp vuông, kích cỡ cũng khá lớn nhưng trước đấy nó đâu có ở đây. Cậu thuận miệng hỏi: “Cái gì đây chồng ơi?”

Tục Nghiêu trả lời: “Cho em đấy, mở ra đi.”

Mỗi lần Tục Nghiêu ra ngoài đều mang quà về cho Nhạc Dao, là trái cây đặc sản hoặc mấy loại khoáng thạch đặc trưng này nọ. Tóm lại, không biết quý giá thế nào, nhưng đều là tâm ý. Nhạc Dao thích nhất là bóc quà, nhưng hình như bên trong còn có cái chai, là loại nắp vặn. Nhạc Dao vặn nắp, suýt bị hun cho té xỉu.

“Dear sir! Cái thứ gì thối thế này?” Nhạc Dao thiếu nước ói ra, che mũi đẩy bình ra ra một chú.

“Thối?” Tục Nghiêu vừa cởi áo nghe vậy chạy vội ra, “Đâu có? Thơm lắm mà. Em trước kia ở tinh cầu mẹ không phải thích nhất đốt nhang tẩm hương liệu mùi này à? Em kêu mùi hương nó đặc biệt, là thứ này mà.”

“Làm gì có?” Nhạc Dao hơi ghét bỏ nhìn mấy hạt nhìn như trái cây màu tím, “Mùi nồng chết mẹ.”

“Thật à.” Tục Nghiêu mở nắp, “Em ngửi lại xem nào?”

“Ọe!” Nhạc Dao chưa kịp ngửi đã chạy vội vào toilet.

Tục Nghiêu: “…”

Tục Nghiêu cầm cái chai ngẩn người một lúc, yên lặng mặc quần áo rồi kéo Nhạc Dao tới chỗ viện trưởng Lưu.

Viện trưởng Lưu kiểm tra xong thì cười tươi rói: “Chúc mừng thủ trưởng và cậu Tiểu Nhạc, lại thêm hai bạn nhỏ nữa rồi.”

Nhạc Dao: “…”

Ai mà thèm đẻ nhiều thế chứ!

Đây là vỡ kế hoạch.

Trên đường về Nhạc Dao dùng khuỷu tay chọt chọt Tục Nghiêu: “Haiz, không phải đã dặn trước là phải chú ý hả?”

Tục Nghiêu buông tay: “Đã chú ý rồi.”

Nhạc Dao ê hết cả răng. Ngoài ý muốn, mấy đứa nhóc tỳ biết mình có em thì cực kì vui vẻ. Đặc biệt là Tục Uy và Tục Lị, Tục Lị là bé gái, năng lực biểu đạt tương đối tốt. Nó kéo kéo ngón út, giọng mềm mại: “Hai em trai em gái, anh bé một em, con một em.”

Tục Nghiêu hỏi: “Anh lớn thì sao?”

Tục Lị đáp: “Anh lớn có Duệ Duệ rồi.”

Tục Phi gật đầu: “Ừm, con không tranh giành đâu.”

Nhạc Dao: “Hừm hừm, quên ai chiếm Duệ Duệ không cho người khác sờ vào rồi.”

Tục Phi giả ngây ngô, đột nhiên bám chặt vào đùi Nhạc Dao: “Wow! Nhạc Nhạc nhà chúng ta thật sự rất vĩ đại!”

Nhạc Dao vẫy chân: “Đi chỗ khác chơi.”

Tục Phi lăn một vòng, cười ha ha. Nó ngồi dậy nói: “Con đi thăm Duệ Duệ đây papa mama.”

Nhạc Dao: “Đi đi, đừng chạy nhanh quá.”

Tục Nghiêu nở nụ cười: “Tiểu tử thối này để ý Duệ Duệ nhỉ? Chẳng lẽ nhà ta có con dâu tương lai là Alpha?”

Nhạc Dao cũng phì cười theo: “Ai biết, nhân duyên tụi nó em tính không ra. Vậy cũng tốt, ngoài ý muốn mới bất ngờ, thuận theo tự nhiên đi.”

Nếu như cái gì cũng biết trước, có thể đề phòng kiếp nạn nhưng nhân sinh sẽ bớt đi một niềm vui. Giống như Tục Nghiêu, sinh ba, còn có cặp sinh đôi sắp chào đời, đều là niềm vui ngoài ý muốn.

Không biết trước, nhưng cái nào cũng tốt.

Thật sự rất tốt.

(End)

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3