Nhìn vào bản Trung cấp huyền quyết này, Diệp Bạch liền có một loại cảm giác quen thuộc. Hắn đọc bản bí tịch này cũng không thấy quá sức, lý giải cũng rất dễ dàng. Nhưng cuối cùng Diệp Bạch lại nhíu nhíu mày, bởi vì hắn lúc này vẫn chưa thể tu luyện.
Trụ cột Huyền quyết đòi hỏi tu luyện chính là Huyền khí, Trung cấp Huyền quyết đòi hỏi tu luyện chính là Huyền lực. Chỉ khi Huyền khí hoá dịch, tiến giai đến Huyền sĩ mới có thể bắt đầu tu tập Trung cấp Huyền quyết, đây là điều kiện tiên quyết không thể thay đổi. Tuy không thể tu luyện, nhưng bởi vì Trung cấp Huyền quyết là bản tiến hoá từ trụ cột Huyền quyết, cho nên khi xem xong toàn bộ, nó cũng tạo nên tác dụng dẫn đường rất lớn cho Diệp Bạch. Ít nhất, hắn đã biết được phương hướng để tu luyện tránh đi đường vòng, cho đến một số nghi vấn ở trụ cột Huyền quyết trước kia cũng được giải thích thấu đáo ở đây. Chính vì vậy, Diệp Bạch không phải không nhận được ích lợi gì. Ít nhất, trình độ hiểu biết của hắn đối với trụ cột Huyền quyết so với người khác càng sâu hơn một tầng. Mà một tầng này, những người trở thành Huyền vương, Huyền tông đều cũng bỏ qua. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở đó mà thôi, xem ra, muốn tu luyện bộ Trung cấp Huyền quyết này thì chỉ có thể đợi trở thành Huyền sĩ mới được a. Diệp Bạch không cam long cười khổ một tiếng, cũng thầm than chính mình si tâm vọng tưởng, hết thảy, điều kiện tiên quyết là chính mình phải đạt tới Huyền sĩ.
Diệp Bạch thật cẩn thận đem quyển “Trung cấp Huyền quyết” này cất đi, tiếp theo, đem quyển đê giai Huyền kỹ “Thập phương huyễn quyết” ra xem.
Nhưng là, sau khi Diệp Bạch nhìn qua vài lần không ngờ lại đem nó đóng lại, trên mặt lộ vẻ suy tư. Dục tốc bất đạt, lời của cổ nhân luôn có vài phần đạo lý. Nếu các vị tiền bối đi trước truyền xuống, khi chưa đến Huyền sĩ thì không được tu luyện thuộc tính công pháp cùng thuộc tính Huyễn kỹ thì tất có đạo lý riêng. Bản Thập phương huyễn quyết này, mỗi khi lật xem liền khiến tâm thần mình nhiễu loạn, bây giờ tu luyện ngược lại không có lợi.
Nếu không thể học tập, như vậy, liền bảo trì trạng thái phong ấn, đợi đến khi mình đạt tới cảnh giới Huyền sĩ thì lại đem ra tu luyện đi vậy.
Diệp Bạch tin tuởng, ngày đó sẽ không còn lâu lắm.
Cất “Thập Phương Huyễn Quyết” đi, ánh mắt của Diệp Bạch rơi xuống một quyển bí kíp kì lạ, đó là một trong ba quyển hôi giai bí kíp mà hắn lấy được từ Huyền Vũ Các. Bởi vì, thông thường một quyễn hôi giai bí quyết sẽ không thấp hơn 500 điểm cống hiến, nhưng quyển này lại chỉ có 450 điểm cống hiến mà thôi.
Đây là bản thân pháp huyền kỹ mà Diệp Bạch tuyển cuối cùng – Kiếm bộ.
Theo bình thường mà nói, thân pháp Huyền kỹ cũng có yêu cầu với người luyện, nhưng so với công kích Huyền kỹ hay thuộc tính công pháp thì đều thấp hơn một ít. Nhưng một bản thân pháp Huyền kỹ tốt, giá so với công kích Huyền kỹ hay thuộc tính công pháp đồng giai thì lại quý hơn một chút.
Hết thảy là bởi vì, thân pháp Huyền kỹ rất thưa thớt. Trên đại lục, các loại thuộc tính công pháp nhiều không đếm xuể, các loại công kích Huyền kỹ cũng không hề ít hơn, thậm chí là vô số. Chỉ riêng có thân pháp Huyền kỹ là rất thưa thớt, cao giai càng ít, vì vậy càng trân quý hơn.
Một quyển thân pháp Huyền Kỹ được coi là lợi hại thông thường đều là vô giá, một khi xuất hiện sẽ bị tranh đoạt không còn, có tiền cũng mua không được.
Bởi vậy, càng cao giai thì càng trân quý, từ Lam giai trở lên, mỗi lần xuất hiện thì đều dấy lên một trận tinh phong huyết vũ, sự oanh động mà nó gây ra so với Tử giai đê cấp công pháp, hay Tử giai đê cấp công kích Huyền kỹ thì đều phải lớn hơn một ít.
Cho dù như vậy, thân pháp Huyền kỹ từ Lam giai trở lên đều rất ít thấy, ngoại trừ các siêu cấp địa thế lực hoặc ẩn tàng thế gia thì không có mấy người có loại bảo vật này.
Diệp Bạch hiện tại đang do dự chính là, không biết có nên mở nó ra nhìn một cái hay không.
Trung cấp Huyền quyết hắn không có cách nào tu luyện, bởi vì hắn biết, chính mình chưa đạt được điều kiện. Còn “Thập phương huyễn quyết”, hắn ngay cả mở ra cũng không dám. Bởi vì hắn hiểu được, một khi mở ra ngoại trừ làm nhiễu loạn tâm trí thì thậm chí còn có thể sinh ra cản trở lúc hắn tấn giai Huyền sĩ.
Nhưng là, thân pháp Huyền kỹ thì lại là chuyện khác. Mặc dù từ xưa cũng có không ít người chưa tiến giai đến Huyền sĩ thì không thể tu luyện, nhưng hắn chưa quên chuyện tình một tháng trước ở Huyền Vũ Các. Khi đó, Diệp Bồng Lai lăng không mà đến, thân ảnh như một con hạc đang bay, hay một con cá tung người lên không trung.
— Có thể nói là kinh diễm.
Khi đó, hắn nghe được hai vị trưởng lão nói lên bốn chữ: “Thân pháp Huyền kỹ!” Cùng với vô số ánh mắt của Diệp gia đệ tử ở toàn trường thể hiện sự ngưỡng mộ, sợ hãi.
Mà khi đó, Diệp Bồng Lai bất quá là Huyền khí cửu tầng hạ cấp mà thôi, so với hắn hiện giờ thì còn kém hai cấp.
Nếu hắn có thể học thành, như vậy vì cái gì mình không thể?
Một cỗ ngạo khí hiện lên trong tâm trí. Nghĩ tới ngày ấy, Diệp Bạch lòng hiếu thắng trong người không khỏi bốc lên dữ dội.
Nếu người khác ở giai đoạn Huyền giả mà có thể tu luyện thân pháp Huyền kỹ, như vậy mình chắc chắn cũng có thể.
Vì vậy, sau khi đem Trung cấp Huyền Quyết cùng Thập phuơng huyễn quyết bỏ vào bao bọc, Diệp Bạch liền nhìn quyển thân pháp Huyền kỹ ở trước mắt, trong lòng có chút do dự.
Gia tộc thí luyện đại hội chỉ còn một tháng lẻ chín ngày nữa, mà thời gian ngắn ngủi như vậy nếu tu luyện Huyền khí thì không thể nói là không có cơ hội tấn giai, nhưng rõ ràng là rất khó.
Như vậy, sao mình không tận dụng khoảng thời gian còn lại để tu luyện thân pháp Huyền kỹ, Kiếm bộ?
Một khi học thành, không thể nghi ngờ, thực lực tổng thể của Diệp Bạch sẽ tăng lên nhiều, ít nhất là ba thành. Lúc đó, nếu gặp bọn Diệp Phá, Diệp Bất Phàm thì hắn mới có thực lực để đánh một trận. Nếu không thể chiến thắng thì hắn cũng đứng ở tư thế bất bại.
Khi đó, xác suất để tiến nhập nội tông trở thành nội tông để tử của mình tuyệt đối cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng vấn đề là, trong vòng hơn một tháng này, hắn có thể học thành được hay không. Diệp Bồng Lai có thể làm được, chính mình cũng có thể luyện thành sao?
Hắn không khỏi lại hoài nghi thực lực của bản thân. Nhưng sau một lúc lâu, ánh mắt loé lên, Diệp Bạch nhìn về phía bên ngoài quyển hôi giai bí kíp, phía trên viết hai từ “Kiếm bộ” màu đỏ sắc bén như kiếm, cắn răng một cái, trong nháy mắt liền hạ quyết tâm.
“Diệp Bạch ta, đã khi nào từng chịu thua. Cho dù trong vòng một tháng không luyện thành thì đối với thực lực của ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng một khi luyện thành thì thực lực của mình sẽ tăng lên rất nhiều.
Người khác có thể làm được, Diệp Bạch ta cũng có thể, hơn nữa nhất định có thể làm được tốt hơn nhiều.”
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch không do dự nữa, ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng kiên định, tay khẽ vẫy, bản hôi giai bí kíp kia liền từ từ rơi xuống trong tay hắn.
Chậm rãi đem tay trái áp lên bản bí kíp này, một cỗ Huyền khí màu nhũ bạch sắc liền bắt đầu hướng trung tâm bản bí kíp “Kiếm bộ” phóng tới, một tầng cản trở mỏng manh đồng dạng lại xuất hiện. Nhưng lần này chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, “Phanh” một tiếng, một đạo kim quang lần nữa phóng ra giống hệt như lúc cấm chế bản “Trung cấp Huyền quyết” bị phá vỡ. Sau đó, kim quang liền lập tức biến mất, bí kíp khôi phục nguyên dạng, rơi xuống trên tay Diệp Bạch.
Diệp Bạch đem nó mở ra, lọt vào trong tầm mắt hắn là dấu chân như từng đạo vết kiếm. Tổng cộng có 19 trang, mỗi trang chỉ có một dấu chân như một vết kiếm tỏa ra nhàn nhạt hồng quang, hoặc thẳng hoặc chếch, hoặc ngang hoặc dọc, mỗi tư thế hoàn toàn không giống nhau. Cả quyển bí kíp chỉ có 19 dấu chân, một từ hướng dẫn cũng không có.
Lúc này Diệp Bạch rốt cục mới hiểu rõ, vì sao thân pháp huyền kỹ Kiếm bộ này được gọi là không toàn vẹn. Bởi vì, nó chỉ có đồ án bộ pháp mà không có giải thích hay khẩu quyết phương pháp tu luyện nào.
Nếu như là người bình thường, sau khi nhìn đến đây liền căn bản chỉ có nước vứt bỏ, bởi vì không có khả năng học được. Bộ pháp cũng không chỉ cần mấy cái tư thế là có thể trở thành thân pháp Huyền kỹ, vì nếu như vậy thì thân pháp Huyền kỹ trong thiên hạ cũng cũng chẵng đáng tiền. Chỉ có khi phối hợp với khẩu quyết, tâm pháp thì mới có thể tu luyện được, nhưng quyển bí kíp này thì cái gì cũng không có.
Vì vậy, nó mới được gọi là không trọn vẹn, chỉ có một nửa, một nửa khác không biết đã ở đâu. Vì vậy, giá trị của nó mới là 450 điểm cống hiến, thậm chí, còn không đáng giá 450 điểm cống hiến, ngay cả một điểm cũng không đáng.
Nhưng Diệp Bạch cũng không vứt bỏ, hắn căn bản không phải là người dễ dàng buông tha cho, hắn vẫn như cũ bình tĩnh nhìn vào 19 đạo vết chân như 19 vết kiếm kia. Dần dần, trước mặt hắn xuất hiện 19 thanh kiếm, trên không trung không ngừng trôi nổi, xoay tròn, chợt hợp chợt tán, một hồi ở trước, một hồi ở sau, lúc tả lúc hữu… Phảng phất như có một người vô hình điều khiển, giẫm lên từng thanh kiếm mà phi hành trên không trung.
Nhưng là, trước mắt Diệp Bạch lúc này chỉ có 19 đạo kiếm quang hình thàng mười chín đạo bạch tuyến, ở trên không trung không ngừng xoay tròn, lần lượt thay đổi, tạo thành các loại đồ hình.
Diệp Bạch chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3