– Sao đột nhiên bây giờ anh lại quay lại ngang bướng cái gì vậy hả? Lần cuối gặp nhau, chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?
Elio lồm cồm đứng thẳng người dậy, phủi bụi trên quần áo, không chút vội vàng nói:
– Tình hình bây giờ khác lúc đó rồi. Tôi không cần phải làm người thừa kế duy nhất của nhà Flaco nữa.
Alex nhíu mày thắc mắc:
– Nói cái gì vậy? Chẳng lẽ anh lại có thêm anh em từ trên trời rớt xuống hay sao?
Elio cười tán thưởng Alex:
– Đúng là cảnh sát có khác. Đúng là hôm nay đột nhiên có một đứa em gái cùng cha khác mẹ cực kỳ giỏi giang từ trên trời rơi xuống chỗ tôi. Con bé còn có ý định đòi danh phận và gia sản nữa nên tôi đã thành toàn cho nó sẵn tiện nhường nó luôn cái vị trí chủ tịch tập đoàn để tiếp tục làm một kẻ lông bông. Một công đôi chuyện.
Alex không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Cô không ngờ mình nói bừa như vậy lại đúng, nhưng càng thêm khó tin nhìn Elio:
– Chuyện lớn như vậy xảy ra mà anh có thể thản nhiên chạy đến đây thế này à? Ở nhà anh hiện tại chắc rối thành một nùi rồi.
Elio gật đầu, đồng thuận nhưng cũng tỏ vẻ bất cần:
– Rắc rối của ai thì người đó đi mà giải quyết. Tại sao cha tôi gây ra nhiêu đó chuyện phiền phức mà tôi lại phải đi giải quyết thay ông ấy trong khi tôi chẳng làm cái gì cả. Giải quyết như thế nào là chuyện của con bé và cha tôi. Ông ấy làm ra thì ông ấy có trách nhiệm với hành động của mình. Yên tâm đi. Ông ấy điều hành được cả một tập đoàn thì mấy chuyện này chẳng là gì đâu.
– Nhưng còn bà anh? Bà anh không nói cái gì sao?
– Thú thật với cô là ngoại trừ nhắn cho bà một cái tin giải thích tình hình thì tới giờ tôi vẫn không dám nghe điện thoại của bà. – Elio cười khổ.
Alex đỡ trán, biểu cảm ba phần bất lực, bảy phần như ba:
– Việc gì anh lại hấp tấp vội vàng như vậy hả? Cứ như tội phạm bỏ trốn…
– Nói thừa, lúc nãy mà tôi đến chậm một chút thì làm sao biết được là có kẻ muốn dở nóc nhà của tôi. Đâu, xém chút là bị người ta lật thành công rồi. – Elio bĩu môi, có hơi hờn dỗi nói.
Alex nhìn mặt Elio một cái rồi đánh mắt đi nơi khác, dùng ngón tay cọ cọ đầu mũi, che giấu ngại ngùng lẩm bẩm:
– Làm gì lật được mà khéo lo…
Giọng Alex quá nhỏ nên Elio có phần nghe không rõ nên hỏi lại cô nói cái gì. Alex ngẩng mặt, nhướng mày nhìn hắn, điềm tĩnh vạch trần:
– Đừng có giả vờ. Anh làm sao không biết được. Không phải suốt thời gian qua anh luôn được người ta báo cáo cho từng động tĩnh của tôi à?
Elio giật nảy mình chột dạ, cao giọng chối phắt:
– Làm gì có! Cô nói cái gì thế?
Alex cười mũi một cái khinh thường:
– Anh nghĩ cái kiểu lén lút thập thò quay phim chụp ảnh của James qua mặt được tôi à? Anh coi thường người làm cảnh sát quá rồi đó.
Lúc sáng cô bắt James xóa ảnh đi vì không muốn anh ta báo cáo cái tin này cho hắn tránh gây phiền nhiễu tới hắn vì những chuyện cỏn con không đáng. Nhưng vẫn không tránh khỏi.
Alex nói xong, thả lại cho Elio một cái cười khinh thường rồi đưa tay cầm lấy bó hoa hồng, đi về phía xe của Elio vô cùng tự nhiên mở cửa chui vào. Elio ngớ người một chốc rồi cũng tỉnh ra, vội vàng chạy theo vào xe. Hắn nhìn cô, dè dặt hỏi:
– Rút cuộc cô biết từ khi nào vậy?
– Tầm bốn tháng trước. – Alex đáp gọn.
Cách không bao lâu khi Elio tiến hành mua chuộc James làm tình báo cho mình. Nói cách khác thì Alex đã biết ngay từ đầu. Nhưng cô vẫn không nói gì, để cho James chụp ảnh và quay phim mình và gửi về cho hắn.
Tim của Elio bắt đầu gia tốc trong lồng ngực. Hắn liếm môi, cẩn trọng lẫn mong chờ rào hỏi:
– Cô như vậy là ý gì đây?
Alex quay qua nhìn hắn, cười nhẹ một cái:
– Anh nghĩ là ý gì thì chính là ý đó.
Ngỡ ngàng ban đầu qua đi, vui mừng, hạnh phúc ập đến khiến hắn dù kiềm chế cách mấy cũng không ngăn được khóe miệng bị kéo cao. Nhưng cũng có chút so bì không bằng lòng vì cô lại dùng lối úp mở như muốn chơi đùa hắn.
Elio nghiêng người qua phía cô, ánh mắt nhu tình ám muội liếc xuống môi cô. Mặt hai người gần tới nỗi chóp mũi gần chạm vào nhau, hơi thở đầy mùi hương nam tính phả nhè nhẹ mời gọi cô.
Alex không hề từ chối tín hiệu của Elio, thậm chí còn hơi nâng cằm như đang chào đón hắn.
Đột nhiên Elio quay phắt mặt đi, tay hắn với lấy cái móc cài của dây an toàn, kéo qua người Alex, cài lại cho cô. Lúc hắn dựng thẳng người, dùng một ánh mắt khiêu khích chế giễu lại cái nhìn ngỡ ngàng của cô. Hắn nhếch môi cười nói:
– Biểu hiện của cô lúc nãy là sao vậy? Muốn hôn à? Cô nghĩ như vậy với huynh đệ cũng được sao? kỳ quặc chết đi được.
Rồi hắn thản nhiên cài lại dây an toàn cho mình, đặt tay lên vô lăng, nói:
– Tôi đói rồi, phải đi ăn trước đã.
Alex ngó Elio, nhếch môi cười một cái khinh bỉ. Không nói không rằng bấm nút điều chỉnh ghế ngồi của Elio khiến cái ghế lập tức hạ phắt xuống. Elio trợn mắt kinh ngạc nhìn cái trần xe rồi quay sang nhìn Alex căng thẳng nói:
– Cô làm cái gì thế hả? Không được đánh người nữa đó!
Alex thò tay tắt máy xe rồi tháo dây an toàn của mình ra. Sau đó cô chồm qua ghế của Elio, nhìn hắn từ trên cao rồi từ từ hạ thấp xuống gần thật gần. Ánh mắt không chút giấu diếm nhìn ngó môi hắn như lúc nãy hắn làm với cô. Không khí lập tức đầy màu ám muội trở lại.
Hầu kết Elio lăn lộn nhưng vẫn cố cứng miệng trêu chọc:
– Cảnh sát Miller, cô đang muốn làm gì vậy? Đây còn là trước cổng trụ sở cảnh sát đó.
– Thì sao? Anh tính la lên à? – Alex cười mỉm có chút khiêu khích.
Trên mặt Elio viết mấy chữ “vui muốn chết rồi” nhưng vẫn cố tình mở miệng kêu “A” một tiếng.
Ngay lập tức có bờ môi đến trấn áp tiếng kêu của hắn, ra sức vùi nó lại trong miệng hắn.
Elio vui vẻ hưởng thụ cái hôn đơn giản có phần vụng về của Alex. Với cái kiểu hôn chẳng có chút tiểu xảo này, hắn chắn chắn cô hoàn toàn chưa từng hôn qua ai trước đây. Tức là từ trước đến hiện tại, người yêu đầu tiên, cái hôn đầu tiên hay những cái đầu tiên khác của cô đều là của hắn. Nghĩ đến đây Elio không thể kiềm chế nổi nữa mà vươn tay ấn vào gáy cô, giành lấy thế chủ động đánh ngược lại về vùng đất của cô, điên cuồng chiếm đóng.
Mặc dù hắn đói bụng là thật nhưng bữa chính có thể chờ cho đến khi hắn dùng xong món khai vị.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3