Khương Nghênh chưa kịp bước xuống xe thì đã có người từ bên ngoài gõ vào cửa sổ.
Khương Nghênh nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, đêm hôm khuya khoắt Quan Lôi đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai đứng ngoài cửa xe nổi giận đùng đùng.
Khương Nghênh hiểu ý, mở cửa bước xuống xe.
Khương Nghênh cao hơn Quan Lôi nửa cái đầu, dù đôi giày cao gót của Quan Lôi cao hơn cô một chút nhưng hiện tại cũng không có chút ưu thế về chiều cao nào.
“Cô dựa vào cái gì mà thay thế tôi?”
Quan Lôi giận dữ nói.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô, âm thanh trong trẻo lạnh lùng đáp: “Quan tiểu thư, tôi biết cô có ý kiến với tôi, nhưng có một điều tôi cần nói rõ với cô, tôi không bao giờ nhầm lẫn việc công với việc tư.”
Quan Lôi nghe vậy tức hổn hển đáp: “Vậy ý cô là tôi sẽ nhầm lẫn việc công và việc riêng à?”.
Khương Nghênh: “Hiện tại như này, hình như đúng là thế.”
Quân Lôi, “…”
Hai người giằng co không xong, đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lao tới, một tay chặn giữa hai người bảo vệ Khương Nghênh ở phía sau.
Đợi đến lúc Khương Nghênh nhìn rõ người tới là ai, thì đã bị bóng người trước mặt che phủ hoàn toàn.
Khương Nghênh thấp giọng: “Thường Bác?”
Người đàn ông trước mặt: “Ừm.”
Thường Bác, là một người bạn thân khác ngoài Khúc Tích của Khương Nghênh, bạn thân khác giới.
Khương Nghênh từng kể rằng Khúc Tích nấu một thùng mì tôm cho phần ăn của ba người và anh có một phần trong đó.
Trang phục của Thường Bác là một kiểu tương xứng với Quan Lôi, cũng đội mũ lưỡi chai, đeo kính râm và còn đeo một cái khẩu trang đen.
Thường Bác cùng Quan Lôi có biết nhau.
Hai người nhìn nhau, Quan Lôi cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng là ai đây? Thì ra là Thường Bác! Đã loay hoay trong giới giải trí ba năm mà vẫn ở tuyến mười tám, nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ thu dọn đồ đạc và trở về nhà sớm thôi.”
Thường Bác bộ dạng cà lơ cà phất, giơ tay kéo kính râm xuống một chút, trêu tức: “Vậy thì cũng còn tốt hơn là so với đại minh tinh tuyến một như Quan tiểu thư a, Chu Tổng cũng đã kết hôn rồi, vậy mà ai đó lại vội vàng đi làm tiểu Tam!”
Quan Lôi tức đỏ mặt, “Cậu nói cái gì?”
Thường Bác: “Làm sao? Cô dám làm còn không cho người khác nói?”
Quan Lôi: “Cậu còn dám nói một câuthử xem.”
Thường Bác giễu cợt: “Làm sao? Còn muốn đánh nhau với tôi à?”
Thường Bác nói, bắt đầu dùng tay kéo áo khoác của mình ra: “Đến đi, chỉ cần cô dám chạm vào tôi một chút, tôi liền kêu lên quấy rối, sau đó cho mọi người xem, Ngọc nữ Quan Lôi trong truyền thuyết, đến cùng là Ngọc nữ ở đâu, hay là một dục nữ!”
Khi Thường Bác nói chuyện, cả người đều là tiện sưu sưu*
*Nguyên văn CV là “tiện sưu sưu” ai hiểu nghĩa thì cmt giúp t với T_T
Quan Lôi bị tức giận đến đỏ bừng mặt, cuối cùng giơ ngón tay về phía Khương Nghênh ở phía sau Thường Bác, “Cô đợi đó cho tôi, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Khương Nghênh từ phía sau Thường Bác đi về nhìn cô ta: “Đúng thật là chưa xong, phí sửa chữa là một vạn, khi trở về nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Quan Lôi, “Đồ thần kinh!”
Quan Lôi giận dữ dậm chân bỏ đi, Khương Nghênh đút hai tay vào túi áo khoác: “Sao cậu lại tới đây trước, Khúc Tích đâu?”
Thường Bác kéo lại cổ áo khoác, rùng mình, đưa tay ra định đóng lại: “Gần đến rồi, đồ chó đó, luôn là đứa tới cuối cùng.”
Khương Nghênh nhướng mắt trêu chọc: “Cậu tới sớm quá đó, đồ chó.”
Khương Nghênh nói xong liền bước tới chỗ DK, Thường Bác hùng hổ đuổi: “Cậu mồm mép như này, Chu Dịch có biết không?”
Khương Nghênh mặt không đổi tiếp tục nói: “Anh ta tại sao phải biết? Anh ta xứng sao?”
Chu Dịch không xứng lúc này đang đứng cách hai người không xa, trong miệng ngậm điếu thuốc lá đang cháy chập chờn, đồng bọn đứng bên cạnh.
Có người ổn ào: “A Dịch, cậu xứng sao?”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3