Chương 5: Phân Hủy Xương (1)


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

“Ê, Hải này, tao hỏi mày cái này một chút được không?”

“Gì? Gấp không? Tao đang làm bài.”

“À, chỉ là… tao đang gặp chút khó khăn với chuyện xử lý ấy, không biết là mày có đang…”

Mùa xuân, 8 giờ 30 sáng

Trung Hải ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ đờ ẩn mái tóc đen và lớp kính dày khiến cho nó lúc nào cũng trông buồn ngủ. Nó di chuyển tay ra giữa cuốn tập, vờ như thể tay nó buộc phải đặt như thế khi quay người, nhưng thật chất nó chỉ muốn che đi đáp án bên trên.

“Mày có biết là từ lúc đó đến bây giờ đã hơn bốn tháng rồi không?” Hải hỏi, giọng khó chịu.

“Tao biết chứ, nhưng mà…”

“Nhưng nhưng cái mẹ gì? Không phải mày đã ký vào bản xác nhận là đã không cần sự giúp đỡ rồi sao?”

Giọng thằng Hải không lớn lắm, nhưng khi nó nhắc đến bản xác nhận thì vô tình đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đám con gái ở bàn trên ngưng cuộc trò chuyện và quay đầu lại, những đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc vào hai cậu bạn đang ngồi ở bàn thứ ba. Lâm hít một hơi thật sâu, mím nhẹ môi lại.

“Ta ra ngoài nói chuyện được không?”

“Nói chuyện với mày rồi ai làm bài cho tao? Tao không có thời gi–”

Không để thằng Hải xong lượt lời, Lâm móc trong túi ra tờ hai chục rồi luồn xuống dưới bàn, dúi vào tay nó. Khi ngón tay đã cảm nhận được polime, mặt thằng Hải đỡ gắt hơn hẳn. Nó thở hắt ra một tiếng để thay thế cho câu mạt sát cuối cùng, gương mặt dần dịu lại, bớt vẻ cau có đi.

“Được thôi.” Hải đút tờ tiền vào túi quần, rồi gấp vở lại. “Ra ngoài rồi nói chuyện.”

Trung Hải đứng dậy, lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra rồi tiến về phía cửa lớp. Lâm im lặng bước theo sau, vờ không để ý ánh nhìn dõi theo của những người bạn cùng phòng học. Cậu khẽ đưa mắt liếc qua khi đi ngang tấm bảng. Hôm nay số học sinh nghỉ học của lớp là ba bạn: Bùi Thị Thanh Giang, Trần Quỳnh An và Phạm Ngọc Thơ.

Giờ ra chơi có ba chục phút, Lâm định sẽ tận dụng thời gian triệt để đến từng giây, có thể vừa đi vừa trò chuyện, nhưng thằng Hải lại nhất quyết không chịu và mất tận năm phút chỉ để chọn vị trí trao đổi an toàn. Họ đang đứng ở giữa hành lang, dọc hai bên không có phòng học, chỉ có lan can nhìn xuống sân trường. Đây là đường đi nối liền giữa khu thực hành và phòng học, giờ chẳng có ai ở đây.

“Giờ thì, mày nói là mày đang gặp vấn đề gì ấy nhỉ?” Trung Hải cất tiếng, nó tựa lưng vào lan can và xoay mặt đối diện với người trò chuyện. “Vấn đề về xử lý là sao? Đừng nói là có người đã nghi ngờ mày nhé?”

“Thật ra là không, tao chưa bị ai phát hiện cả, nhưng không hiểu sao bản thân tao cảm thấy không được an tâm lắm.” Lâm nói, vịn lấy lan can rồi nhìn xuống sân trường. “Kiểu, tao chôn nó ở dưới một cái cây, nhưng cứ đêm đến là tao lại trằn trọc vì lo sợ rằng sẽ có con gì đó đánh hơi được mùi và đào lên, khiến người ta phát hiện. Phần thịt thì không phải là vấn đề, nhưng mà phần xương thì…”

“Tao hiểu rồi, mày không biết cách xử lý xương đúng không?”

“Ừ…”

“Mày đã nghĩ đến chuyện đốt lên hoặc đập nhỏ chưa?”

“Không được, tao không dám.” Lâm lắc đầu. “Đốt vào buổi sáng thì có người qua lại, còn buổi tối thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu?”

“Thế thì mày mang về nhà mà đốt?”

“Khu nhà tao có còi báo cháy, không cho phép đốt bừa bãi đâu.”

“Bộ mày không nghĩ được chỗ nào tốt hơn để xử lý à?”

“Với lại… tao không dám… Ý tao là… mỗi lần nghĩ đến cảnh phải đào lên, chạm lấy một phần cơ thể người chết thì tao thấy hơi…”

“Cái thằng nhát cáy này!”

Lâm bất giác đưa tay lên cổ, đôi mắt vẫn chăm chú đâu đó dưới sân dù cậu biết rằng chẳng có gì đáng quan sát. Có vài học sinh đang ngồi bấm điện thoại, có vài người thì chơi đá cầu; mỗi nhóm đều có một khoảng không gian riêng của họ, cái thế hệ này có xu hướng tự tôn trọng vùng lãnh thổ của nhau dù biết rằng chẳng ai bảo phải họ như vậy. Thằng Hải chọn chỗ đúng chuẩn thật, không một người nào có lý do gì để dừng lại mà nghe lén cuộc trò chuyện của họ trên đây.

“Tao tìm hỏi mày cũng là vì muốn tham khảo ý kiến về chuyện đó.” Lâm nói tiếp, giọng trầm lại. “Nếu tao nhớ không nhầm, mày là đứa xử lý đùi phải đúng không nhỉ?”

“Ừ.”

“Mày đã làm gì để xử lý phần xương thế?” Lâm quay người lại, nhìn thẳng vào mắt bạn cùng lớp. “Ý tao là, xương đùi là phần xương lớn nhất rồi. Mày làm sao để làm nó biến mất mà không để lại dấu vết?”

Thằng Hải cười khẩy, nó lấy ngón giữa đẩy kính lên và đưa ánh nhìn đâu đó xa xăm dưới sân trường. Tự tin, đầy kiến thức và hơi ngạo mạn – đó là ba từ mà Lâm có thể dùng để miêu tả về cậu bạn Phạm Trung Hải này, tiếng nói của nó khi đó thậm chí còn có trọng lượng hơn cả lớp trưởng. Thằng Hải để cùi chỏ lên lan can rồi đứng tựa người vào, chiếc đồng hồ đeo tay của nó chợt ánh lên tia dưới nắng vàng nhạt.

“Chắc là mày cũng biết nguyên tắc làm việc của tao rồi mà nhỉ?” Hải hỏi, nghiêng nhẹ đầu qua. “Với tao, việc hướng dẫn hay bày cách chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng mà tao không thể cứ tự nhiên thế mà chỉ cho mày được, mọi bài học đều có cái giá của nó…”

Lâm khẽ nhăn mặt. Lại tiền.

“Mày muốn bao nhiêu?”

“Mày nghĩ tương lai mày đáng giá bao nhiêu?” Hải nhếch môi. “Cho tự đánh giá đấy.”

“Một trăm được không?”

“Rẻ tiền thế!”

“Hai trăm?”

“Hai triệu nhé.”

“Má mày tính ăn cướp à?!”

Hải nhướng mày, nhìn thẳng vào cậu bạn. Thái độ của nó giống như thay cho câu trả lời mày nghĩ mày có đủ tư cách để nói ra điều đó à? vậy, sự thượng đẳng viết rõ mồn một trên gương mặt của bộ não của nhóm tin nhắn giải quyết vấn đề. Lâm lấy tay vịn lấy một bên thái dương của mình, đôi mắt trân trân xuống sàn gạch hoa văn.

“Sao thế?” Trung Hải hỏi tiếp, giọng vẫn hờ hững đến lạ. “Tao nghĩ là với số tiền đó thì mày xoay sở được chứ nhỉ? Chẳng lẽ đến tiền mừng tuổi mà mày cũng không tích nổi mấy tờ năm trăm?”

“Đó là do mày đang ngắm theo khả năng của mày thôi!” Lâm nhăn mặt. “Mày nghĩ ai cũng được lì xì nhiều như mày chắc? Chưa kể học phí năm nay trường mình lại tăng…”

Hải im lặng một chút, ngón trỏ khẽ đặt hờ lên miệng trong khi ánh mắt lại vô tình phóng về phía vô định. Lâm quyết định giữ yên lặng trong lúc người bên cạnh bận chìm trong suy nghĩ. Cậu nhìn về phía lớp, đứng từ trên đây họ vẫn có thể quan sát được căn phòng học được gắn nhãn dành cho những thành viên của lớp 12D4 này. Có một cô bạn đang đứng ở đấy, nhìn thẳng về phía các cậu, chằm chằm dù biết rằng Lâm đã phát hiện ra cô.

“Thôi thì nể tình bạn bè cùng lớp, tao có thể cho mày sự lựa chọn khác nếu mày không đủ tiền.” Hải nói, giọng vẫn nhẹ. “Tao cần một thứ có giá trị ngang bằng để trao đổi, mày nghĩ sao?”

Lâm quay mặt lại, đối diện với Hải để tiếp tục cuộc giao dịch dở dang.

“Trao đổi cái gì?”

“Nếu tao bảo mày đi lấy điện thoại của lớp trưởng về, thì mày có làm được không?”

Khó hiểu, thứ đầu tiên nhảy ra trong tâm trí Lâm khi nghe xong yêu cầu của đối phương là sự khó hiểu, nhưng cậu vẫn không dám biểu lộ nhiều. Lâm chớp mắt, ngón tay vô thức đặt lên môi.

“Điện thoại… của con Giang á?” Lâm nhướng mày. “Cơ mà mày cần nó để làm gì thế? Tao không nghĩ là mày nên lục lọi đồ riêng tư của người khác như thế đâu.”

“Trả lời cho đúng trọng tâm vào. Mày có làm được hay là không?”

“Tao có thể thử.” Lâm di chuyển tay xuống cằm, có thể chiếc điện thoại vẫn còn được giữ ở bệnh viện. “Nhưng tao không chắc là liệu có thành công hay không…”

“Nếu mày làm được thì mày không cần phải trả tiền cho việc tao giúp mày nữa.” Hải nói tiếp, đút tay vào túi quần. “Cơ mà, mày phải chắc chắn rằng dù có ai hỏi, thì mày cũng tuyệt đối không được khai tên tao ra! Đây là trách nhiệm của một mình mày, hiểu chứ?”

“…” Lâm mím nhẹ môi lại, hướng mắt xuống sàn gạch.

“Thứ gì không trả được bằng tiền thì luôn có cái giá đắt hơn thôi.” Hải nhún vai. “Nói chung là cứ suy nghĩ đi nhé rồi trả lời tao. Nhưng mà nếu làm được thì nhớ nói chuyện trực tiếp với tao chứ đừng nhắn tin nhé. Tao không hay đọc tin nhắn lắm đâu.”

“Thế tao phải chọn nơi nào để đưa cái điện thoại đó cho mày? Nếu đưa trong lớp thì bảo đảm sẽ có đứa nhận ra.”

“À, đến lúc đó thì cứ gọi cho tao, tao sẽ cho mày địa chỉ nhà.” Hải đáp, lấy điện thoại ra rồi mở khóa. “Mày có số tao chưa ấy nhỉ?”

“Hình như là rồi.”

Hải gật gù, cất trở lại điện thoại vào túi. Cuộc đối thoại kết thúc, và cùng lúc đó tiếng trống trường cũng vang lên báo hiệu đã đến giờ vào học. Lâm bất giác ngẩng lên cửa sổ của phòng học một lần nữa, cô bạn học lúc nãy cũng đã rời đi từ lúc nào không hay.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé



Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!