Chuyện giữa tôi và Lục Hoài Uyên là là anh em ruột coi như ván đã đóng thuyền, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ấy và Bạch Yên Yên là một cặp. Dù sao thì chúng tôi có đôi có cặp nhiều năm như vậy, sẽ rất khó buông bỏ trong thời gian ngắn.
Chỉ là con đường đó chỉ có thể đi đến đây thôi, tôi tự an ủi mình thế này. Hứa Diên Chi rủ tôi đi ăn tối, tôi đứng trước gương chỉnh trang lại mọi thứ. Chiếc áo tay phồng ngắn ôm sát tôn lên vòng eo nhỏ mảnh khảnh, quần đùi cạp cao khoe đôi chân dài thẳng tắp. Vài lọn tóc uốn dài đến thắt lưng, một bên xõa xuống trước người, bên còn lại được ghim lại bằng kẹp tóc của Bulling Bulling. Trang điểm theo phong cách giản dị. Xong rồi, thật xinh đẹp.
Sau khi gặp Hứa Diên Chi, tôi có thể nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh ấy khi nhìn tôi. Anh ấy dừng lại một lúc rồi mới đi tới, đưa tay lên và xoa tóc tôi! Mái tóc này tôi đã phải gội rồi sấy khô trong một tiếng đồng hồ đó, giờ nó bị anh ấy làm rối tung lên rồi! Tôi né sang một bên rồi lườm anh ấy một cách giận dữ. Thế mà anh ấy lại cười một cách vui vẻ thế kia.
“Mới thế mà tức giận rồi hả? Em còn khó chiều hơn Nhung Nhung ấy.”
Tôi đánh tay anh.
“Nhung Nhung?”
Anh chống cằm hồi tưởng.
“Ừm, Nhung Nhung rất giống em, lúc nào nó cũng tức giận, anh chỉ không để ý tới nó một chút là nó lại quậy anh, em và nó giống nhau lắm đấy…”
Giống quần què chứ giống! ‘Nhung Nhung’ ư, nghe giống tên con gái nhỉ? Có bạn gái rồi mà dám tán tỉnh trêu ghẹo tôi! Tôi ghét nhất loại người thích chơi mập mờ với phụ nữ!
“À tôi quên mất.”
Tôi ngắt lời anh ấy.
“Tôi đột nhiên nhớ ra là Trình Tử rủ tôi đi mua sắm, thế nên tôi đi trước nhé, hẹn gặp bác sĩ Hứa!”
Không bao giờ gặp lại nữa đâu. Tôi vừa đi vừa lấy điện thoại ra, tìm WeChat và số điện thoại của Hứa Diên Chi, định chặn và xóa nó. Khi tôi nhấp vào ‘xóa’, tay tôi đã bị nắm lấy, tôi nhìn lại thì đó là Hứa Diên Chi. Anh liếc nhìn màn hình, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó vươn cánh tay dài định chụp lấy điện thoại trước mặt tôi nhưng vô tình bấm chính xác nút ‘OK to delete’. Bấm xong, anh ấy sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu.
“Anh định ấn ‘Hủy bỏ’, em tin anh không?”
Tôi lấy điện thoại lại rồi bỏ vào túi, gật đầu
“Ừm.”
Anh ấy đưa mã QR WeChat và chặn đường tôi.
“Thêm lại nhé.”
Tôi thành khẩn nói.
“Anh tự xóa mà.”
Anh ấy giơ điện thoại di động lên, không chịu nhúc nhích, đứng yên năm sáu phút.
“Bác sĩ Hứa, hiện tại tôi đang vội, mong anh nhường đường cho tôi!”
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, bước tới đẩy anh ta ra và bỏ đi mà không quay đầu lại. Hừm, anh ấy chỉ được cái đẹp trai thôi mà, không có anh này mình kiếm anh khác. Đào hoa lăng nhăng như vậy mà dám tiếp cận tôi! Đừng để tôi gặp lại anh, đồ khốn.
…
Như tôi mong muốn, từ đó tôi không gặp lại Hứa Diên Chi nữa. Con người thật kỳ lạ, trước đó bạn rất ghét một người, nhưng khoảng thời gian tiếp xúc với nhau thì cái sự ghét ấy nhạt dần. Tôi đã quên Lục Hoài Uyên, nhưng lại thường nghĩ về Hứa Diên Chi, tình huống này khiến tôi phát điên. Tôi thật thiếu nghị lực.
Khi thời tiết lạnh hơn, mẹ Lâm và mẹ Lục đều bị ốm, hai người họ nằm ở hai tầng khác nhau của cùng một bệnh viện. Mẹ Lục có một khối u ở chân, mặc dù nó lành tính, nhưng phải thực hiện ca phẫu thuật lớn như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương cơ và xương của bà ấy. Mẹ Lâm bị cảm lạnh, hết lần này đến lần khác không hề thuyên giảm. Bác sĩ phụ trách tình cờ là Hứa Diên Chi, anh ấy nói rằng đó là do thời tiết thay đổi, cộng với tuổi già và khả năng miễn dịch kém nên bệnh ngày càng nghiêm trọng, cần phải nhập viện vài ngày.
Một bên là người mẹ đã yêu thương hai mươi năm, một bên mẹ ruột nhưng vừa nhận nhau nên không nồng thắm mấy, tôi và Quả Cam rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, tôi và Quả Cam đã đạt được thỏa thuận, chúng tôi sẽ thay phiên nhau chăm sóc cho hai mẹ nửa ngày.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, tôi tình cờ gặp Hứa Diên Chi khi tôi đến sau khi lấy đồ ăn trưa. Khi chỉ có hai chúng tôi trong thang máy, nút số sang lên là 9 và 13, tôi nghiêng người về hướng ngược lại với Hứa Diên Chi để nhường đường cho anh ấy ra khỏi thang máy sau. Khi chúng tôi đến tầng chín, anh ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi thang máy. Đi được một lúc, tôi mới nhận ra rồi vùng vằng.
“Này, anh làm gì vậy, tôi còn chưa tới, buông ra.”
Thời gian này hẳn là không còn nhiều y tá ở đây, nhưng xung quanh có một đám y tá trẻ tuổi, vẫn đang ríu rít nói chuyện phiếm, nói cái gì mà
“Nhung Nhung”.
Mấy y tá nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau và nói.
“Bác sĩ Hứa, đây là bạn gái của anh à.”
Nghĩ đến bọn họ vừa gọi ‘Nhung Nhung’ trước rồi đến ‘Bạn gái’, tôi vội xua tay.
“Không phải, các cô hiểu lầm rồi, tôi không phải Nhung Nhung.”
Sau khi tôi nói xong, khuôn mặt của họ đầy nghi ngờ không thể giải thích được. Hứa Diên Chi nói.
“Ừm, nhưng mà cô ấy không thích Nhung Nhung.”
Tôi nhìn anh ấy “???” Anh ‘Ừm” là có ý gì? Hơn nữa, anh còn bảo tôi không thích ‘Nhung Nhung’á? Chuyện này liên quan gì đến việc tôi thích hay không? Người ăn dưa có chút thất vọng.
“A ~”
Một cô y tá đi tới, cho tôi xem điện thoại di động của cô ấy.
“Nhìn ‘Nhung Nhung’ dễ thương như thế này mà sao cô không thích vậy?”
Tôi cúi đầu xuống, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện miệng của một con thỏ béo đang gặm cỏ, ăn hết cọng này đến cọng khác, vẻ mặt nó ngơ ngác. Ai mà không thích dáng vẻ dễ thương vô tri này cơ chứ. Tôi quay sang Hứa Diên Chi, và hỏi ngây ngốc.
“Đây là ‘Nhung Nhung’ á? Một con thỏ ấy hả?”
Hứa Diên Chi nhướng mày, nhưng không nói gì, nhưng các đồng nghiệp của anh ấy rất nhiệt tình, các cô ấy lần lượt lên tiếng.
“Đúng thế, siêu đáng yêu đúng không? Khuôn mặt dễ thương hết sức nhỉ?”
“Nó nhát gan nhưng rất dễ thương, nhóc con này thích đùa lắm, nhưng tình tính cũng rất kiêu ngạo đó nha! Quan trọng là nhóc con này khó dỗ lắm. ‘Nhung Nhung’ thực sự quá đáng yêu và dễ khiến người ta thích.”
“A, Bác sĩ Hứa, nếu bạn gái của anh không thích thì anh cho tôi bé ‘Nhung Nhung’ này được không? Yên tâm, tôi sẽ nuôi nó béo trắng, giống như nuôi con gái vậy!”
Tôi nhanh chóng xua tay muốn làm rõ tin đồn này. Hứa Diên Chi không cho tôi cơ hội nói, ngược lại nhéo gáy tôi một cái rồi đẩy tôi tới.
“’Nhung Nhung’ là đực nên hiện tại cô ấy rất thích nó.”
Anh ấy kéo tôi quẹo hai ba vòng rồi đi đến một gian phòng, anh ấy hiện đang là Phó chủ nhiệm nên tôi đoán chắc đây là phòng làm việc của anh. Sau khi đi vào, anh ta quay người đóng cửa lại rồi ấn tôi vào cửa. Anh đặt một tay lên tai tôi, một tay nâng cằm tôi lên.
“Vẫn còn tức giận à?”
Tôi lắp bắp.
“Tôi, tôi, tôi không có.”
Ai bảo anh không nói với tôi ‘Nhung Nhung’ là con thỏ cơ chứ.
Anh ấy xoa nắn cằm tôi không chịu buông tha.
“Vật nhỏ này, em tàn nhẫn thật đấy.”
“Nói không quan tâm là không thèm quan tâm nữa luôn.”
“Con nhóc này, thật không có lương tâm gì cả.”
Tôi “…”
Chắc là do sự hiểu lầm về từ “Nhung Nhung” khiến tôi áy náy nên không thể phản bác lại, chứ nhất định không phải do cái tư thế trêu người này. Anh ấy áp trán vào tôi, vẻ mặt vô cùng bất bình.
“Là em trêu chọc anh trước, sao sau khi chọc thành công rồi thì đá anh đi thế hả?”
Tôi đỏ mặt.
“Anh đừng nói lung tung! Tôi không hề trêu chọc anh… động tay động chân cái gì, anh, anh… anh đừng có hủy hoại danh dự của tôi!”
“Vậy là ai nửa đêm gửi nụ hôn cho anh hửm? Còn cái gì mà yêu anh nhất! Dám làm mà không dám thừa nhận à? Hứa Diên Chi anh dễ trêu chọc vậy sao?”
Anh ấy bỏ chiếc mũ rộng vành ra, tôi lo lắng nói.
“Hôn cái gì mà hôn, chỉ là biểu tượng cảm xúc thôi mà? Cái này là gì tôi muốn anh chiếu cố Trừng Tử hơn một chút nên mới kết bạn với anh đấy chứ. Bình thường tôi nói chuyện đều gửi như thế mà.”
Hứa Diên Chi hơi híp mắt.
“Ai em cũng gửi như vậy hửm? Trừ anh ra, em còn gửi cho ai nữa hả?”
“Tôi gửi cho…uh…”
Tôi gửi nó cho ai thì liên quan gì đến anh! Anh bỏ cái bàn tay đã véo miệng tôi ra để cho tôi nói! Anh ấy dùng đầu ngón tay nhéo môi tôi.
“Về sau chỉ được gửi những thứ này cho anh biết chưa, hửm?”
Từ ‘Hửm’ của anh ấy lặp đi lặp lại trong đầu tôi như lời đe dọa. Tôi cúi đầu, không trả lời, cũng không thèm để ý đến anh ấy nữa. Anh ấy bóp cằm tôi, xoay tôi lại để nhìn anh.
“Em thật độc ác. WeChat nói xóa là xóa, điện thoại cũng chặn luôn, chậc, làm tốt lắm bé con!”
Tôi không muốn mang cái nồi này.
“Rõ ràng là anh đã tự xóa nó mà.”
Hứa Diên Chi khẽ cười.
“Nhanh mồm nhanh miệng đấy.”
“Ngoan nào, em add lại đi.”
Tôi muốn lắc đầu, nhưng anh ấy lại nói.
“Nghe lời anh.”
Cuối cùng, tôi cũng chả biết tại sao tôi lại nghe lời anh ấy mà thêm bạn trở lại nữa?
Hứa Diên Chi vỗ vỗ lưng tôi, nghiêm túc nói.
“Một lát nữa em thăm cô Lâm xong thì dành thời gian đến đây một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”
…
Mẹ Lâm không có tâm trạng, chỉ húp một chút cháo rồi chúng tôi trò chuyện hồi lâu. Trước khi đi, bà nắm tay tôi nhìn rất lâu, ngập ngừng không nói nên lời, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào tay tôi rồi lắc đầu và không nói gì. Mặc dù bà đã khá hơn hôm qua nhưng khuôn mặt của bà vẫn hốc hác, đôi má phúng phính thường ngày hóp lại. Hai mươi năm làm mẹ con, thấy bà như vậy khiến lòng tôi đau như cắt.
Trước khi ra ngoài, tôi nhìn lại mẹ Lâm, người đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nhớ lại những gì Hứa Diên Chi đã nói trong đầu. Khi vừa gặp anh ấy, tôi liền lập tức hỏi chuyện. Thoạt đầu anh ấy không muốn nói lắm nhưng sau khi bị tôi đi theo làm ràm thì anh đành bất lực nói ra. Hứa Diên Chi nói.
“Buổi sáng lúc anh chẩn bệnh, anh thấy nhóm máu của cô Lục là nhóm máu AB.”
Tôi tỏ vẻ khó hiểu, anh ấy lại nói.
“Em mang nhóm máu O”.
“Nhóm máu AB không thể sinh ra con có nhóm máu O.”
10.
Khi tôi gặp Quả Bưởi, cô ấy đã ôm tôi và khóc rất lâu. Từ nhỏ cô ấy đã sống vô lo vô nghĩ, đột nhiên vì sự cố này mà không thể đến được với Lục Hoài Uyên. Lần này, hai bà mẹ bị ốm và nhập viện cùng lúc, bề ngoài Quả Bưởi tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại rất mong manh yếu ớt. Chẳng lẽ tôi thì không như thế à. Trong khoảng thời gian này, ngày nào tôi cũng tự hỏi mình đã làm sai điều gì?
Người ta nói số mệnh trêu người, vậy chẳng lẽ số phận đang trêu đùa tôi ư? Nếu tôi cứ mặc cho số phận đưa đẩy, nếu tôi cứ lao theo và không quay đầu lại được thì liệu mọi chuyện sẽ kết thúc như giấc mơ đó sao? Mỗi khi tôi có một chút nghi ngờ gì đó thì viễn cảnh thực tế sẽ trùng lặp với giấc mơ. Vậy là thật hay là giả đây? Tôi vuốt ve vết sẹo trên ngón tay cái kia. Một bên tôi cứ hoài nghi, còn một bên thì lo sợ kết cục kia sẽ diễn ra.
Một đêm khuya, tôi vô thức chạy đến phòng mẹ, ôm cánh tay mẹ và khóc rất nhiều, khóc không thể kiểm soát được. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, mắt tôi sưng húp đến nỗi tôi gần như không thể mở chúng ra và không biết chuyện gì đang xảy ra. Qua lời kể của mẹ, tôi mới biết mình bị mộng du. Tôi chỉ nhận ra rằng trái tim của tôi không mạnh mẽ như tôi tưởng tượng.
Mẹ tôi lo lắng hỏi có phải dạo này tôi áp lực nhiều quá không, tôi lắc đầu phủ nhận. Mẹ nói rằng tối qua tôi đã ôm mẹ khóc rất thương tâm, còn nói cái gì đó rất nhiều nhưng vì ngắt quãng nên bà không hiểu, bà còn nói nếu gặp chuyện gì thì phải nói với bà. Nhìn bộ dáng của mẹ như muốn nói với tôi rằng bà đã biết toàn bộ. Tôi càng lo lắng hơn. Tôi không thể ngừng suy nghĩ lung tung, tự mình suy nghĩ rồi bất an cả ngày. Mãi cho đến khi ca phẫu thuật khối u của mẹ tôi thành công, mẹ Lâm được xuất viện, và cuộc sống của tôi trở lại sự yên bình như xưa, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Để chăm sóc mẹ, tôi chuyển từ nhà họ Lâm về, Dữu Tử cũng về nhà họ Lâm. Bố vẫn phụ trách việc nuôi béo tôi, tôi đẩy mẹ ra ngoài phơi nắng trò chuyện, Lục Hoài Uyên cũng thường xuyên về ăn cơm hơn. Thỉnh thoảng khi Quả Bưởi đến, chúng tôi vẫn có thể nói đùa về việc khi nào Lục Hoài Uyên sẽ kết hôn với Bạch Yên Yên.
Chỉ là mỗi lần nhắc đến như thế, Lục Hoài Uyên đều đen mặt, tôi cảm thấy anh ta nhất định là rất yêu thích Bạch Yên Yên nên mới không nỡ để Bạch Yên Yên bị đem ra làm trò đùa như thế.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp.
…
Sau khi chân mẹ tôi lành hẳn, bọn tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Bố mẹ hai bên, cộng thêm tôi và Quả Bưởi, tổng cộng có sáu người. Tôi bồn chồn như có cảm giác như chuyện gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, sau khi uống ba ly, hai bà mẹ bắt đầu nói ra lời trong lòng. Họ đổ lỗi cho bản thân, họ cho rằng họ đã sai khi không kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng tôi biết rằng ngay từ đầu bọn họ đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi. Mẹ ôm tôi, khẽ thở dài và vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Quả Bưởi rất hạnh phúc, cô nép mình trong vòng tay của mẹ Lâm và nũng nịu một lúc, sau đó lại đến ôm tôi và bố mẹ của tôi. Bố mẹ của hai gia đình rất vui, bọn họ nói chi bằng chúng ta kết nghĩa đi, tôi phản ứng với Quả Bưởi. Quả Bưởi nháy mắt với tôi.
“Được thôi, con nói trước, con muốn làm chị cơ!”
Mẹ Lâm cười mắng cô.
“Cô nương con lắm trò thật đấy.”
Quả Bưởi ôm cánh tay của mẹ Lâm.
“Con là Quả Bưởi và cô ấy là Quả Cam. Dù thế nào thì con cũng lớn hơn cô ấy. Con là chị gái cũng là lẽ đương nhiên thôi!”
Câu nói của cô ấy khiến mọi người phá lên cười. Tôi thầm hỏi Quả Bưởi, cô ấy thực sự buông bỏ Lục Hoài Uyên rồi hả? Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt vô lý.
“Cậu nghĩ cái gì thế? Đó là anh trai ruột tớ mà!”
Nói xong, cô ấy lại cúi xuống và lén nói nhỏ vào tai tôi. Sau khi nghe xong, tôi vô cùng sửng sốt. Cô ấy thẹn thùng.
“Cậu không hiểu đâu.”
Liếm chó* khiến người ta hối hận, chỉ có tình yêu đích thực mới khiến người ta tỏa sáng.
(*Liếm chó: chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
Quả Bưởi tỏa sáng như vậy thì ngay cả ánh trăng sáng cũng phải khiêm nhường. Chuyện là tôi sai mà bố mẹ hai bên đã tốt bụng không vạch trần tôi. Nhưng tôi biết đúng sai gì cũng có giới hạn. Một lời nói dối có thiện ý thì cũng là một lời nói dối.
Cuộc sống đầy những thăng trầm, xuất hiện trong vô tận. Tôi quyết định đi ngắm nhìn xem thế giới này còn những điều kỳ lạ gì.
Một tuần sau, tôi lên máy bay đi du học. Bố mẹ của hai gia đình, Quả Bưởi đến tiễn tôi. Quả Bưởi ôm chặt lấy tôi.
“Phải thường xuyên gọi điện thoại đấy. Dù vui hay buồn gì cũng gọi điện thoại tâm sự với tớ nhé.”
Tôi ôm lại cô ấy và đồng ý. Cuối cùng trước khi rời đi, Quả Bưởi nắm lấy tay tôi.
“Có chuyện gì cũng đừng chịu đựng một mình biết chưa, bây giờ chúng ta là chị em rồi đấy.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc. Đúng vậy, Quả Bưởi chỉ là người có tâm tư đơn thuần chứ cô ấy không hề ngốc, những chuyện tôi tự cho là mình thông minh sẽ giấu được nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.
Trong chuyện này, Quả Bưởi là chịu tổn thương nhiều nhất, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Tôi biết Quả Bưởi muốn tôi bỏ qua khúc mắc. Chúng tôi mỉm cười hiểu ý, sau khi ôm nhau, chúng tôi tạm thời chia xa.
Hẹn gặp lại!
Tôi sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, hẹn gặp lại cậu.
11.
Quả Cam ra nước ngoài. Thật ra thì khi Hứa Diên Chi nói với tôi về nhóm máu của mình, tôi đã hoài nghi. Quả Cam tiếp nhận chuyện đó quá nhanh và hành động quá bình tĩnh. Thói quen ở chung hai mươi năm cho tôi biết, Quả Cam chắc chắn có chuyện gì rồi.
Khi đó mẹ Lục vẫn là mẹ ruột của tôi, đêm trước khi bà mổ, tôi không ngủ được nên đến bệnh viện. Tôi thấy Quả Cam bước vào phòng của mẹ Lục với đôi mắt đờ đẫn và cơ thể cứng đờ. Đêm đó Quả Cam nói chuyện bao lâu thì tôi đứng ngoài cửa bấy lâu.
Cô ấy thực sự giấu rất nhiều điều trong lòng, tôi vừa sốc vừa xót xa. Khi Quả Cam làm việc cho tới bây giờ đều không nói cho tôi biết, cô ấy tự mình chịu đựng, tự mình gánh vác. Cô ấy không quan tâm người khác có biết hay không, càng không muốn kể cho người khác biết.
Ví dụ, mỗi lần tôi đau bụng, cô ấy sẽ đun nước gừng và nước đường đỏ cho tôi liên tiếp ba ngày, nhưng cô ấy không bao giờ đến gặp tôi và than vãn với tôi rằng nấu nước đó phiền phức như thế nào.
Điều cô ấy quan tâm luôn là liệu sự việc đó có được giải quyết hay không, chứ không phải nó có đáng hay không. Cô ấy không tranh công mà chỉ một lòng muốn đối tốt với bạn. Kết quả của hai chúng tôi bây giờ đều nhờ sự nỗ lực rất nhiều của cô ấy. Tất cả những gì tôi có thể làm là nói với cô ấy rằng tôi hiểu cô ấy và tin tưởng cô ấy vô điều kiện.
Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là chị cô ấy rồi mà?
Ba ngày sau, khi Lâm Tiêu và Lục Hoài Uyên nhận được tin tức và chạy đến thì tôi chuẩn bị đi hẹn hò. Chó Lâm Tiêu vẫn thế.
“Chuyện đó có thật không? Chúng ta là anh em ruột đúng không?”
Tôi trợn tròn mắt, chán ghét nói.
“Haiss, mặc dù em không vui lắm nhưng cũng không thể làm gì được.”
“Vậy… còn cô ấy thì sao?”
“Ai cơ?”
“Lục Duyệt Trừng. Anh mày gọi điện thoại thì không nghe, nhắn tin WeChat cũng không trả lời.”
Tôi trả lời.
“À, Trừng Tử ra nước ngoài rồi, cụ thể là đi đâu thì phải hỏi bố Lục mẹ Lục ấy.”
Tôi lại quay đầu nhìn Lục Hoài Uyên.
“Anh Lục, bố mẹ anh đã nhận em là con gái nuôi rồi, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Lục Hoài Uyên cau mày.
“Con gái nuôi?”
“Đúng vậy, bố mẹ em cũng nhận Quả Cam là con gái nuôi, từ nay về sau chúng ta đã là người một nhà.”
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi không đồng ý.”
Lâm Tiêu và Lục Hoài Uyên dùng đồng thanh khiến tôi giật mình. Tôi vỗ ngực.
“Sao thế, hai người các anh đều là phận con mà muốn quyết định thay bố mẹ à?”
Lâm Tiêu lườm tôi một cái rồi xoay người rời đi. Tôi tự nghĩ, xem như anh thức thời. Vẫn còn một Lục Hoài Uyên không quan tâm đang cản đường tôi. Tôi nhìn lên và trao cho anh ta một cái nhìn dò hỏi. Ánh mắt anh hơi tối lại.
“‘Thủy Vân Gian’ mới đổi đầu bếp, chúng ta cùng tới đó ăn thử nhé?”
Thủy Vân Gian? Tôi nghĩ ngợi một lúc, đây chẳng phải là quán ăn mà hai chúng tôi thường đến khi tôi còn liếm chó sao. Thức ăn cực kỳ đắt đỏ, nhưng lượng thức ăn ít ỏi đến mức mỗi lần tôi phải ra về với cái bụng đói meo. Về đến nhà phải ăn một đống đồ ăn khuya. Tôi lắc đầu.
“Không, em không thích nhà hàng đó nữa.”
Từ sau khi tôi trở thành cô ấm nhà triệu phú thì tôi đã học được đức tính cần kiệm và quản giao tốt rồi. Lục Hoài Uyên không ngờ rằng tôi sẽ từ chối, khuôn mặt anh ta đơ ra một lúc. Tôi thầm nghĩ, đừng nói là anh không tin nữa, nếu là tôi của ba tháng trước nói rằng Lâm Dữu sẽ từ chối lời mời tự nguyện của Lục Hoài Uyên thì cho dù tôi có bị đánh chết tôi cũng sẽ không tin. Anh ta không từ bỏ.
“Không phải em luôn thích hồ nước bên cạnh đó sao. Mùa thu này cỏ lau mọc rất nhiều, nhìn nó rất nghệ thuật và đẹp mắt. Bây giờ cỏ lau bên kia…”
Tôi xua tay ngắt lời anh ta.
“Chỗ đó em xem đủ rồi, anh còn muốn nói chuyện gì nữa không?”
Khoảng thời gian chạy theo anh, đừng nói là cỏ lau có đẹp hay không, bây giờ hỏi tôi bức tường đối diện đó có bao nhiêu viên gạch tôi đều biết hết đấy. Anh ta đã từng có vô số cơ hội để ngắm cỏ lau cùng tôi, nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Lục Hoài Uyên mở miệng, muốn nói cái gì, lại không biết nên nói cái gì.
“Bé con hẹp hòi!”
Giọng nói của Hứa Diên Chi vang lên sau lưng Lục Hoài Uyên. Tôi chạy qua Lục Hoài Uyên để tới đánh anh ấy, nhưng mà anh ấy dám chạy. Tôi tức giận giậm chân.
“Em đã nói đừng gọi em là đồ hẹp hòi mà! Không được gọi! Không được gọi!”
Thấy tôi tức giận, anh ấy rất vui vẻ mà dùng hai tay véo má tôi.
“Một cái biệt danh thôi mà đã tức thành bánh bao rồi, đây không phải là hẹp hòi thì là cái gì?”
Tôi hất tay anh ấy ra.
“Đừng nhéo mặt em!
Anh tránh tay tôi, xoa xoa đầu tôi.
“Được, được, không véo thì không véo.”
Tôi lùi lại hai bước để bảo vệ đầu mình.
“Cũng đừng vò tóc em!”
“Được, anh không trêu em nữa.”
Anh tiến lên nắm tay tôi, vươn ngón tay chọc chọc mặt tôi.
“Tính khí lớn thật đó! Đáng yêu chết mất thôi.”
Tôi liếc anh ấy. Hứa Diên Chi cười nói.
“Ăn tối xong rồi chúng ta đi xem phim nhé?”
Tôi gật đầu và để mặc cho anh kéo đi. Khi đến đầu xe, anh dừng lại và quay lại nhìn. Tôi nhìn qua thì thấy Lục Hoài Uyên vẫn ở đó.
“Không giới thiệu một chút hửm?”
Khoảng cách đó tầm bốn đến năm mét.
“Lục Hoài Uyên, con trai của bố mẹ nuôi em, anh trai ruột của Trừng Tử.”
Hứa Diên Chi gật đầu,
“Ồ ~ hóa ra đó là anh trai nuôi đó hả.”
Tôi liếc nhìn anh, sao cảm giác câu nói của anh âm dương quái khí thế này. Anh ấy lại giơ bàn tay đang nắm tay tôi lên và lắc lắc.
“Em cũng nên giới thiệu anh với ‘anh trai nuôi’ của em chứ nhỉ.”
Tôi đỏ mặt.
“Anh, anh có gì tốt mà phải giới thiệu.”
Rõ ràng Lục Hoài Uyên cũng không muốn biết Hứa Diên Chi, thế nên anh ta đen mặt rời đi. Hứa Diên Chi liếc nhìn Lục Hoài Uyên đang rời đi.
“Anh trai nuôi của em không lịch sự lắm nhỉ.”
Tôi đẩy anh lên xe.
“Mặc kệ anh ta đi, không phải anh nói muốn ăn à, anh đi mau đi, em đói.”
…
Quả Cam, người đã hứa sẽ giữ liên lạc thường xuyên lại ít gọi điện nhất. Cô ấy nói rằng cô ấy lỡ trêu chọc phải một cái đuôi nhỏ rất dính người, ngày nào cũng dính lấy cô ấy, đi bộ cũng gặp, phơi nắng cũng gặp, buổi tối còn phải kể chuyện cho nó trước khi đi ngủ. Tôi thắc mắc không biết cái đuôi nhỏ đó là gì mà bám người thế, nghe dễ thương quá ha.
Dưới sự quản lý của Lục Hoài Uyên, tài sản của nhà học Lục đã tăng gấp đôi và bước vào top những gia tộc có tài sản lên đến mười con số. Lục Hoài Uyên cũng thường xuyên yêu cầu trợ lý của anh ta thỉnh thoảng gửi cho quà cho tôi, nào là hoa, vé xem phim, trang sức, túi xách, v.v., điều này đã gây cho tôi rất nhiều rắc rối. Sau khi bố tôi chia đôi cổ phần cho anh em tôi, công ty được giao trực tiếp cho Lâm Tiêu quản lý, hai mẹ con tôi thì đi du lịch khắp thế giới.
Từ cô ấm triệu phú trở thành phú bà tỷ phú, haha, cực kỳ tiêu diêu tự tại. Lâm Tiêu bận rộn đến mức chúng tôi hầu như không gặp nhau, anh ta cũng thường xuyên vắng mặt trong cuộc họp cổ đông hàng tháng. Các cổ đông khác đã nhiều lần ý kiến nhưng trợ lý của anh ta bảo là anh ta đã ra nước ngoài. Sau khi nghe xong, mọi người đều nhất trí cho rằng Lâm Tiêu sẽ mở rộng kinh doanh ở nước ngoài, bận rộn kiếm tiền nên các cổ đông rất vui mừng, uy tín của Lâm Tiêu trong lòng họ đã được nâng lên cao hơn.
Ngoài ra còn có Bạch Yên Yên, tôi đã từng chướng mắt cái dáng vẻ bạch liên hoa yếu ớt kia của cô ta, nhưng cô ta lại trở thành trợ lý của Lâm Tiêu. Cô ta không chỉ làm việc rất nhanh gọn mà còn hay chặn các nhóm tiểu thư phú quý nhà khác tới làm phiền, mấy cô gái trẻ trong công ty cũng rất sợ cô ta. Tôi không ngờ rằng cô ta thực sự có năng lực, đó là do sự hiểu biết của tôi về cô ta còn quá hạn hẹp.
Ngày tháng trôi qua trong sự yên bình thường ngày. Nếu có bất cứ điều gì đặc biệt xảy ra, thực sự có một. Bố mẹ tôi đã quen biết và hợp ý với một đôi vợ chồng trên đường đi du lịch vòng quanh thế giới, bốn người họ đã chơi với nhau hơn nửa năm. Cuối năm bố mẹ tôi mời họ về nhà chơi.
Tôi không biết khi nào bọn họ quay lại nên đã đưa Hứa Diên Chi về nhà, ngay khi bọn họ đụng mặt nhau, mọi người lập tức đơ ra. Hứa Diên Chi mở miệng liền gọi bố mẹ. Tôi còn chưa kịp kinh ngạc vì bố mẹ về sớm thì đã bị mặt dày của Hứa Diên Chi làm cho kinh ngạc.
Càng kỳ quái hơn là có người trả lời! Là đôi vợ chồng đó. Hóa ra họ là một gia đình. Bố mẹ Hứa gia nhìn tôi cười toe toét, họ khen tôi đẹp, nói Hứa Diên Chi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Bố mẹ tôi khi nhìn anh bác sĩ này thì nói rằng bố mẹ Hứa ra sinh được một đứa con trai rất giỏi, còn trẻ mà đã triển vọng như vậy. Hai nhà bắt đầu khen lẫn nhau. Hai đại hào môn vui vẻ bên chiếc bàn ăn nhỏ, vừa nói vừa cười vừa bàn bạc chuyện của hai chúng tôi.
Mọi chuyện phát triển quá nhanh, trước đó tôi còn chưa cho Hứa Diên Chi danh phận thì giờ anh ấy đã trực tiếp được xác nhận là vị hôn phu tương lai của tôi. Tôi kinh ngạc tiêu hóa hết quả dưa này đến quả dưa khác. Dưới ánh đèn ấm áp, Hứa Diên Chi duy trì vẻ bề ngoài đoan trang, trong khi dưới bàn ăn, anh ấy nắm lấy tay tôi mà nắn bóp. Tôi nhìn thấy vẻ tự hào không thể che giấu của ‘Có người chống lưng’ trên khuôn mặt anh ấy, tôi muốn rút tay về nhưng bị anh ấy giữ chặt.
Anh ấy nhìn tôi mỉm cười, rồi cúi đầu viết vài chữ lên lòng bàn tay tôi. Đọc xong những chữ anh viết, tôi đỏ mặt. Anh ấy nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen, lòng bàn tay chạm vào nhau như mô tả tương lai của chúng tôi. Thế giới hỗn loạn, hào quang lưu ly. Mặc dù không đạt yêu cầu, nhưng luôn có một cái gì đó phù hợp.
Thật may mắn vì em gặp được anh.
______
NGOẠI TRUYỆN
Vào đêm trước tiệc đính hôn, Lâm Dữu đã tổ chức một bữa tiệc độc thân. Hứa Diên Chi mặc kệ tất cả và đi theo Lâm Dữu với tư cách là vị hôn phu của cô, anh tươi cười chào hỏi mọi người ở khắp mọi nơi. Có người cười nhạo anh bị vợ quản nghiêm, nghe xong anh xem nó như khen ngợi mà kiêu ngạo như gà trống tranh hùng.
Mọi người trêu chọc Hứa Diên Chi dính vợ quá. Không nghĩ tới cái đuôi nhỏ của Lục Duyệt Trừng còn dính người hơn cả Hứa Diên Chi. Với bờ vai rộng hông hẹp, lưng thẳng chân dài kết hợp thêm một bộ vest vừa vặn tôn lên khí chất ấn tượng của anh ấy. Dựa vào vóc dáng cao lớn của mình, người đàn ông này hoàn toàn có thể bảo vệ Lục Duyệt Trừng trong vòng tay, anh ấy che chắn mọi ánh mắt tò mò của người khác. Khi một người đàn ông trông nổi bật, người ta sẽ dễ nhìn anh ta hơn và sẽ có người nhận ra anh ta một lần nữa.
Quý Tiễn, con trai độc nhất của lão yêu nhà họ Quý ở Ngự Thành được tìm về từ mấy năm trước.
Lâm Tiêu, người đã lâu không xuất hiện, dường như không cảm nhận được luồng khí lạnh lùng của Quý Tiễn, anh ta kéo Lục Duyệt Trừng muốn nói chuyện.
Quý Tiễn một thân lạnh lùng, Lâm Dữu sợ hai người đánh nhau nên quay người đi tới, chỉ nghe thấy giọng nói của Lục Duyệt Trừng yếu ớt.
“Tôi không còn tình cảm với anh nữa. Trong mắt tôi, hầu hết mọi người đều có giống nhau. Anh đã từng thực sự khác biệt trong thế giới của tôi bởi vì anh là người duy nhất mang ánh sáng bên mình. Tôi cũng từng nghĩ rằng anh sẽ luôn tỏa sáng như vậy.”
Lục Duyệt Trừng nói mà ánh mắt không chút gợn sóng. Cô ấy không nói gì trong một lúc, thời gian trôi qua yên lặng như lúc Lâm Tiêu quay người rời đi ở ngôi chùa ấy.
“Nhưng Quý Tiễn thì khác…”
Khi nói về Quý Tiễn, Lâm Dữu nhìn thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt của Lục Duyệt Trừng.
“Anh ấy không trở thành người duy nhất đối với tôi, anh ấy chỉ thắp sáng cả thế giới của tôi, khiến mọi người đều trông sống động và khiến tôi thấy một thế giới rực rỡ khác.”
“Anh ấy khiến tôi yêu thế giới không mấy đáng yêu này.”
Anh ấy không phải là duy nhất, bởi vì anh ấy là tất cả. Sau khi Lục Duyệt Trừng nói xong, Lâm Tiêu lảo đảo lùi lại vài bước, trong mắt hiện lên sự không cam lòng và bất lực.
Khi Lâm Tiêu còn đang ngây người, Bạch Yên Yên từ đâu chạy tới, vòng tay qua eo anh ta. Tôi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh ta, nó giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ta từ nhiều năm trước. Cô ta tỏ vẻ trìu mến.
“A Tiêu, Lục Duyệt Trừng không đáng để anh thích, cô ấy không tốt như anh tưởng tượng, anh còn có em, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Lâm Tiêu nhíu mày, xua tay đuổi cô ta đi.
“A Tiêu? Tôi thân với cô lắm à! Cô sẽ không rời xa tôi ư? Cô là cái thá gì!”
Bạch Yên Yên không thể tin được.
“A Tiêu, anh không thể đối xử với em như thế! Em đã ở bên anh mười năm, mười năm đấy! Anh không thể làm thế với em! Anh không thể, anh…”
Lâm Tiêu cau mày.
“Bạch Yên Yên, công ty không trả tiền lương cho cô à? Cô nói mấy lời mập mờ này là có ý gì? Cô làm việc cho công ty tôi mà còn muốn ông chủ như tôi cung phụng cô nữa hả? Muốn ỷ lại vào tôi ư?”
Sau khi Lâm Tiêu nói xong, xung quanh xìa xầm bàn tán. Nhận lương của người ta mà còn muốn leo lên làm bà chủ. Dưa này vừa to vừa ngọt à nha!
Lâm Tiêu vừa có tiền vừa có sắc lại có năng lực, là một quý tộc giàu có hàng đầu. Hầu hết các cô con gái đến đây đều là tình cờ gặp được Lâm Tiêu, không ngờ lại ăn được quả dưa to như vậy, dù sao mọi người cũng từng bị Bạch Yên Yên bắt nạt, sỉ nhục nên cảm thấy rất hả dạ. Lâm Dữu lắc đầu.
“Quả nhiên, làm một kẻ liếm chó thì không có tương lai, chỉ có tình yêu lâu dài giữa hai người mới là mãi mãi.”
Hứa Diên Chi vươn tay véo hai má cô, điều này vi phạm điều cấm kỵ của Lâm Dữu, cô hoàn toàn quên việc ăn dưa, đuổi theo Hứa Diên Chi để đánh, hai người vui đùa ầm ĩ trong đám đông. Lục Hoài Uyên vất vả lắm mới nhìn thấy Lâm Dữu, khi anh ta muốn tiến lên thì bị cảnh tượng trước mặt đột ngột đóng băng tại chỗ, cuối cùng không đi tới nữa. Người kia cùng cô giỡn, cùng cô đùa, trong mắt họ tràn đầy sự lấp lánh.
Cái kết của bốn người họ khiến Lục Duyệt Trừng thở dài. Quý Tiễn nắm lấy tay cô ấy, đưa lên miệng và cắn nhẹ vào đầu ngón tay cô. Lục Duyệt Trừng bị đau ngẩng đầu nhìn anh ấy. Quý Tiễn mỉm cười.
“Nai con, anh rất thích lời thổ lộ lúc nãy của em.”
Lục Duyệt Trừng đỏ mặt mắng anh ấy mặt dày, nhưng Quý Tiễn không phản bác, chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt và mỉm cười. Mọi thứ bắt đầu từ một giấc mơ, nhưng bây giờ nó không liên quan gì đến giấc mơ đó nữa rồi. Nghi hoặc cũng là thật, lo lắng cũng là thật, nếu thật sự thích nhau thì sao có thể bỏ mặc đối phương được? Sao có thể ngó lơ sự đau khổ của người ấy? Nếu thích, tôi sẽ chủ động, cũng sẽ điên cuồng vì nhau.
Tất cả những gì tôi muốn là sự kiên định của người đó với tôi mà thôi.
_Hoàn_
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3