Chương 6: Dùng anh ta để tế tình yêu của chúng ta


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Dazai Osamu thường nói: Người đều giả tạo, người đời làm anh ta sợ hãi.

Mỗi người sống đều cải trang thành một người khác, Lâm Tân đóng vai một người chồng yêu thương vợ sâu đậm, tôi đóng vai một người vợ hiểu chuyện, sau khi mẹ tôi mất chồng, rõ ràng bà ấy buồn muốn chết nhưng luôn giả vờ không sao cả, thậm chí còn liên tục tiếp xúc với đàn ông để chứng minh sự tự do của mình.

Thẩm Du chưa bao giờ giả vờ, cô ấy là chính cô ấy, đáng tiếc cô ấy gặp Chu Nam, một cao thủ diễn kịch!

Những người không muốn ngụy trang bản thân đều chết, chẳng hạn như Dazai Osamu, chẳng hạn như Thẩm Du.

Và mức ngụy trang cao nhất là lừa dối bản thân, ví dụ như Lâm Tân, như tôi!

“Gần đây tôi thường tự hỏi, rốt cuộc tôi có thật sự trải qua tình yêu hay không, tôi và Lâm Tân vướng vào chuyện này nhiều năm như vậy rốt cuộc là tại sao?”

Phạm Phạm cúi đầu khuấy cà phê, “Vậy cô vẫn luôn không muốn ly hôn, rốt cuộc là vì tiền hay vì yêu?”

Tôi không phải không nghĩ đến ly hôn, lần đầu tiên khi biết anh ta ngoại tình, tôi đã từng tìm luật sư tư vấn. Thậm chí tôi muốn từ bỏ tất cả, chỉ cần rời khỏi tên cặn bã này.

Đáng tiếc có một số người còn kinh tởm hơn tưởng tượng của bạn, sự xuất hiện của Phạm Phạm cho tôi biết đây không phải lần đầu tiên anh ta ngoại tình, mà còn có rất nhiều người tình khác. Đáng buồn hơn là anh ta vẫn luôn đề phòng tôi, tài sản chung của chúng tôi chỉ có một ngôi nhà vẫn nợ tiền ngân hàng, hai chiếc xe hơi và mấy trăm ngàn tiền gửi tiết kiệm. Công ty được thành lập trước khi kết hôn, không liên quan đến tôi, tất cả số tiền anh ta kiếm được đều chuyển vào tài khoản mẹ anh ta.

Sự tin tưởng và không đề phòng của tôi khiến anh ta làm những chuyện này rất trơn tru. Thật ra căn bản anh ta không cần phòng bị tôi, trước nay tôi vẫn không muốn một xu của anh ta. Đáng tiếc, hành vi của anh ta đã hoàn toàn chọc giận tôi.

“Cô không cần thử tôi, tôi nói rồi mục đích của chúng ta giống nhau.”

Phạm Phạm không tiếp tục đề tài này nữa: “Gần đây tôi nhận một vụ án. Có một phú bà bao nuôi một tình nhân trẻ, muốn tôi điều tra xem anh chàng này có người phụ nữ khác nào bên ngoài không.”

“Chắc chắn có.” Tôi không cần nghĩ ngợi đã có kết luận.

Phạm Phạm cười: “Đúng là không có người phụ nữ nào khác, nhưng cô tuyệt đối không tin được đâu, anh ta có một người bạn trai.”

Quả nhiên rất buồn cười. “Đây đúng là một cú sốc bất ngờ.”

“Điều bất ngờ hơn còn ở phía sau, bạn trai anh ta chính là chồng phú bà kia.”

Hiện thật còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết, đàn ông vì tiền vì quyền đúng là liều mạng, cái gì cũng làm.

“Không phải bọn họ muốn giết phú bà kia, độc chiếm tài sản của bà ta chứ?”

“Chưa thể nói được. Nhưng chuyện này càng phức tạp thì tôi càng kiếm được nhiều tiền hơn từ bà ta.”

Em gái cô ấy chữa bệnh ở nước ngoài, chi phí điều trị hàng năm rất lớn. Cha cô ấy là cảnh sát đã hy sinh trong một lần thực thi pháp luật, mẹ cô ấy một mình nuôi hai đứa con, bị bệnh nặng, bây giờ cả gia đình đều dựa vào Phạm Phạm.

Bởi vì biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, cô ấy có ràng buộc, cần một khối tiền lớn, hơn nữa chúng tôi có kẻ thù chúng nên tôi mới yên tâm hợp tác với cô ấy.

Thứ tư hàng tuần vào hai giờ chiều, tôi đều dành thời gian đi học cello, Lâm Tân tìm một giáo viên trong khu phố chúng tôi ở, cô ấy là một nghệ sĩ cello rất nổi tiếng khi còn trẻ, tên Phương Quỳnh, sống trong tòa nhà bên cạnh chúng tôi.

Người phụ nữ này lớn hơn tôi khoảng năm tuổi, khí chất xuất chúng, có hơi lạnh lùng, vào buổi học thứ hai cô ấy nói thẳng với tôi là tôi không có tài năng về cello, bảo tôi hãy từ bỏ.

“Cô không có tài năng, không cần phải lãng phí thời gian và tiền bạc. Huống chi cello cũng không phải thứ để cô làm hài lòng đàn ông, cô vẫn nên từ bỏ đi.”

Đó là lời nói ban đầu của cô ấy, có vẻ như cô ấy đã hiểu lầm ý định tôi học cello. Tôi đã kiểm tra thông tin của cô ấy trên mạng, cô ấy từng có một người bạn trai yêu nhau lâu năm, là một nhà soạn nhạc, sau khi trở thành nghệ sĩ cello lớn, hai người chia tay, đến nay cô ấy vẫn chưa lập gia đình.

Tôi không giải thích mục đích mình đến học cello, chỉ nhấn mạnh sự lựa chọn của mình: “Có tài năng hay không là vấn đề của tôi, có thể dạy tôi hay không là khả năng của cô. Cô thấy thế nào?”

Có lẽ bị lời này của tôi làm tức giận, cô ấy bắt đầu dạy tôi theo cách ma quỷ từ ngày hôm đó. Mỗi tuần một buổi thay đổi thành mỗi tuần ba buổi, mỗi buổi ba tiếng. Nhưng tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian và năng lượng.

Trong thời gian tôi học cello, Lâm Tân cũng không nhàn rỗi, tài sản nước ngoài gặp vấn đề, tài khoản Uông Sở Sở mỗi năm có rất nhiều tiền chuyển vào, bị người ta báo cáo rửa tiền. Cảnh sát bên đó bắt đầu vào cuộc điều tra, có lẽ không lâu sau, Lâm Tân phải ra nước ngoài giải quyết đống rắc rối này.

Việc anh ta rời khỏi đây là cơ hội của tôi.

“Tháng này còn chưa có động tĩnh gì sao?” Anh ta sờ bụng tôi hỏi.

Kể từ khi chuẩn bị mang thai, Lâm Tân mỗi tháng luôn hỏi tôi cùng một cơ hội, tôi biết anh ta sợ hãi, sợ chuyện của mình bị bại lộ. Nếu chúng tôi có một đứa trẻ ràng buộc thì anh ta có thể yên tâm hơn nhiều.

Thật không may, anh ta nghĩ sai rồi, nếu chúng tôi có con, có lẽ tôi đã rời bỏ anh ta từ lâu rồi. Tôi có thể quấy rầy anh ta suốt đời, nhưng đứa bé thì không, tôi không thể làm ảnh hưởng cả đời của đứa bé. Nếu không có con, tôi có thể từ từ chơi với anh ta, từ từ trêu đùa. Vì vậy tôi sẽ không để cho bản thân mình mang thai, tôi không nghĩ tôi sẽ làm tốt hơn mẹ tôi, tôi không chắc chắn có thể cho đứa trẻ một tình yêu hoàn hảo.

“Có thể anh phải ra nước ngoài mấy ngày, nếu em cảm thấy một mình quá buồn thì bảo mẹ đến đây ở cùng em.” Anh ta chưa bao giờ che giấu hành trình của mình, bởi anh ta biết tôi sẽ không bao giờ hỏi tận gốc.

“Anh liều mạng quá, cái gì cũng tự mình gánh vác. Năm ngoái không phải mới tuyển được một phó tổng đó sao, anh ta thế nào?”

Nhắc đến vị phó tổng giám đốc này, Lâm Tân có vẻ rất bất đắc dĩ: “Đừng nhắc nữa, nếu không phải chú anh ta có quyền chức trong cơ quan thì anh đã đuổi anh ta đi rồi. Bỏ đi, xem như nuôi một người nhàn rỗi, công ty cũng không phải không trả nổi phần lương này.”

“Hay là em nghĩ cách đuổi anh ta đi giúp anh nhé?”

“Em có cách gì?” Tôi biết giới hạn nhẫn nại của Lâm Tân với anh ta đã cực hạn, hơn nữa anh ta không đi thì sao có chỗ trống cho tôi đây?

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải anh nói muốn ra nước ngoài một thời gian sao, anh ở lại đó thêm một thời gian, giả vờ chúng ta sẽ ly hôn. Sau đó em mượn cơ hội này đến công ty để giành quyền lực, đuổi anh ta đi, anh ta không thể đổ lỗi cho anh. Chờ sau khi anh trở về, em tiếp tục giữ chức phó tổng, cho dù anh ta tìm tới em muốn về công ty, nhưng phó tổng là em, chẳng lẽ anh ta còn có thể thay thế em sao?”

Đôi mắt Lâm Tân sáng lên, anh ta biết tôi không quan tâm đến công ty, cho dù tôi giữ chức phó tổng cũng không ảnh hưởng đến anh ta. Nhưng bây giờ vị phó tổng này thì khác, thường xuyên chơi bời, cầm tiền công ty ăn nhậu vui chơi. Bởi vì dựa vào quan hệ của chú mình, trước mặt khách hàng còn đắc tội không ít người, khiến công ty mất rất nhiều dự án, điều này đã chạm vào điểm mấu chốt của Lâm Tân.

“Ý tưởng này rất tốt, nhưng em có chắc chắn em có thể đuổi anh ta đi không?”

“Anh cho vài người giúp em, nếu không được thì không phải còn mẹ em sao? Bà ấy gây chuyện, không phải người bình thường có thể chịu được.”

Lâm Tân luôn sợ mẹ tôi, không ngờ người anh ta sợ một ngày cũng có ích.

Ngày Lâm Tân xuất ngoại đúng lúc tôi đi học cello, lúc xin nghỉ phép với Phương Quỳnh, biết tôi muốn đưa chồng ra sân bay, thuận miệng nói: “Vậy trùng hợp cô giúp tôi đón một người.”

Tôi chưa kịp từ chối, cô ấy đã gửi cho tôi hình ảnh và thông tin chuyến bay.

“Cô nói xem các nghệ thuật gia sao lại kỳ lạ vậy.” Tôi trêu chọc Lâm Tân nhưng anh ta không yên tâm, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta khiến tôi rất nghiện. Từ từ chơi, thời gian vẫn còn dài. Quyết định vấn đề cần trí tuệ, thực hiện cần kiên nhẫn. Tôi sẽ để cho anh ta sẵn sàng cung cấp mọi thứ vào tay tôi, cuộc đời này chúng tôi ràng buộc với nhau, hôn nhân không phải nấm mồ của tình yêu sao, vậy thì hãy để tôi sử dụng anh ta để tế tình yêu của chúng tôi.

Phương Quỳnh bảo tôi đón sư đệ của cô ấy, tên Diệp Cẩm Trình, anh ấy không nói nhiều, ngoại trừ lúc đầu tự giới thiệu bản thân ra thì sau đó chúng tôi cơ bản không nói gì nhiều, đến lúc xuống xe thì anh ấy nói với tôi một lời cảm ơn.

Kể từ khi Dư Tuấn ở bên Lý Hân Dĩnh thì đã không liên lạc với tôi nữa, nhưng đêm nay lại gửi cho tôi một email. Không ngờ anh ta lại lấy được sổ sách giả của công ty Lâm Tân từ chỗ Lý Hân Dĩnh. Tôi không ngờ Lý Hân Dĩnh giữ lại thứ này có ích lợi gì, dùng để uy hiếp Lâm Tân sao? Một khi chuyện này bị bại lộ, giám đốc tài chính như cô ta cũng sẽ không được lợi gì, hay là cô ta giữ lại để chuẩn bị cho sau này?

Có vẻ như tôi phải thâm nhập vào công ty càng sớm càng tốt, tôi không thích cảm giác không biết gì cả như này.

Tôi kể chuyện Lý Hân Dĩnh có sổ sách giả trong tay cho Phạm Phạm, bảo cô ấy giúp tôi điều tra xem Lý Hân Dĩnh đã từng tiếp xúc với ai sau khi rời khỏi công ty. Nếu cô ta dám giữ giấy tờ, còn có ý định sinh đứa trẻ ra, chắc chắn có chuẩn bị cho sau này.

Lâm Tân mấy năm nay sống quá tốt, cũng quá coi thường phụ nữ, không ngờ lại xảy ra sơ xuất như vậy. Hoặc là ngay từ đầu anh ta không nên đề bạt người phụ nữ có quan hệ với mình lên vị trí giám đốc tài chính. Lý Hân Dĩnh sau khi rời khỏi vị trí này vẫn để trống, một khi đã như vậy để tôi cho anh ta một người thích hợp.

Để tránh nghi ngờ, tôi hiếm khi đến công ty của Lâm Tân, vì vậy chỉ cần đến quầy lễ tân là đã bị chặn lại. Em gái lễ tân cao gần bằng tôi, khoảng 1m65, khuôn mặt tròn, nụ cười tươi và có lúm đồng tiền, khiến mọi người nhìn rất thoải mái.

“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai ạ?”

“Lý Thiếu Tranh có ở đây không?”

Cô ấy vừa nghe tôi tìm Lý Thiếu Tranh thì vội vàng ngăn cản tôi, khẩn trương nói: “Hôm nay Lý tổng của chúng tôi có việc, không đến công ty.”

“Không đến cũng không sao, tôi đến văn phòng anh ta xem.”

Tôi đi thẳng vào bên trong nhưng bị cô ấy giữ lại: “Cô không thể vào, Lý tổng thật sự không có ở đây.”

“Được, tôi không vào. Cô tên là gì? Vì sao nghe tôi nói tìm Lý Thiếu Tranh lại căng thẳng như vậy?”

“Là công ty chúng tôi có quy định, người ngoài đến phải đăng ký, tìm tổng giám đốc và phó tổng đều phải hẹn trước. Xin hãy thông cảm!”

Tôi xoay người lại ngồi xuống ghế trong khu vực chờ, “Tôi không làm khó cô, cô rót một ly nước cho tôi, tôi ở đây chờ Lý Thiếu Tranh, được chứ?”

Cô ấy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cô vui lòng chờ một lát, tôi đi rót nước cho cô.”

Cô ấy đi rót một ly nước, lấy cho tôi một ít đồ ăn: “Tôi thật sự không nói dối cô, Lý tổng hôm nay sẽ không đến công ty. Hơn nữa cho dù cô đến tìm anh ta, anh… một người như anh ta, không đáng. Cô trông đẹp như vậy, không cần thiết, công ty chúng tôi có rất nhiều người, đến lúc đó náo loạn lên cô cũng mất mặt.”

Cô gái ấp úng nói, xem ra cô ta đã hiểu lầm thân phận của tôi, thảo nào luôn ngăn cản tôi, xem như tận tụy. Nhưng nghe cô ấy nói vậy, Lý Thiếu Tranh ở công ty đã không ít lần gây náo loạn như vậy. Lâm Tân chưa từng nói một chữ nào với tôi.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé



Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!