Tồn tại trên đời này, ai cũng ẩn chứa tham vọng, nhưng tại sao duy nhất hắn lại không? Hắn đường đường là hoàng thượng của một nước nhưng lại không thích trị vì. Hắn muốn du ngoạn giang sơn, hành tẩu giang hồ để khám phá mọi thứ, và hắn đã làm được điều đó. Chính chuyến đi định mệnh ấy cũng đã mang y bước đến bên hắn.
Ban đầu, hai người chính là xa lạ hoàn toàn, không quen không biết. Ấy thế nhưng mà chẳng hiểu vì lý do trời xui đất khiến như thế nào mà họ lại cùng nhau về chung một tổ ấm. Có lẽ đây chính là duyên phận. Hắn và y, cùng nhau trao yêu thương, cùng nhau san sẻ, vun đắp. Hắn và y, nguyện xây dựng một tương lai tốt đẹp. Nơi đó có hắn, có y, như vậy thì không còn điều gì có thể tốt hơn như thế nữa.
Hắn yêu y, tình yêu này không quá mãnh liệt, nhưng cũng đủ để trái tim xuyến xao của hắn phải bồi hồi. Hắn nguyện cùng y mà vun đắp cho tương lai. Hắn muốn cùng y, muốn cùng y… Đêm luôn là khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Bao đau khổ, có buồn, sẽ được chôn vùi. Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Đời người, liệu có phải rồi ngày nào đó cũng sẽ như vậy?