Sáng sớm khi thức dậy cơ thể của lam nhi cũng không thể hiện rõ rệt quá nhiều sự ham muốn, thế nên lúc vừa tỉnh lại y cũng không hề hay biết đó là gì.
“Chào buổi sáng.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nam khàn riêng biệt khi vừa tỉnh giấc.
Tiêu Duyệt Vân ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tối màu thoáng ý cười của Phó Lãng, lúc bấy giờ hắn đang nằm nghiêng, tay phải gác lên đầu, từ trên cao nhìn xuống y.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ rải khắp căn phòng, làm tăng thêm một tầng ánh sáng êm dịu lên người Phó Lãng nằm ngủ ở vị trí ngược sáng.
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Phó Lãng, đáp: “Chào buổi sáng.”
Phó Lãng chuyển từ tư thế nghịch bàn tay trái của Tiêu Duyệt Vân thành tư thế đan mười ngón tay vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm nơi lòng bàn tay cả hai.
Mười ngón liền tim.
Tiêu Duyệt Vân nằm xuống gối, mỉm cười dịu dàng ngắm Phó Lãng, ánh mắt trong veo như nước.
Rất lâu sau Phó Lãng mới nhịn được ý muốn tuyên dâm giữa ban ngày.
Tắm mà như đi đánh trận trong phòng tắm ở Đông sương phòng, rồi quay về phòng mình thay quần áo, sau đó Phó Lãng mới ra khỏi Đông sương phòng cùng Tiêu Duyệt Vân – hai người đều trễ giờ tập hợp chạy bộ bình thường một xíu.
Phó Lãng lia mắt sang Tiêu Nhạc Hải, quả nhiên thấy được sắc mặt không tốt của người ấy, y như rằng chuẩn bị tới công chiện một phen.
Phó Lãng căng da đầu chào một tiếng, Tiêu Nhạc Hải khoanh tay trước ngực híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một bận, lâu ơi là lâu sau, mới miễn cưỡng gật đầu, xem như trả lời. Sắc mặt của Tiêu Nhạc Dương cũng bí xị ra, cơ mà dù sao cũng là trẻ con, không đáng sợ gì mấy, vả lại bé Dương là một em bé ngoan xinh yêu lễ phép, người lớn nói chuyện với em em nhất định sẽ ngoan ngoãn đáp lời.
Ba lớn một nhỏ chạy vòng quanh sân xong, Phó Lãng lại lần nữa được hưởng sự dạy dỗ không hề lưu tình từ thầy mình.
Chẳng qua lần này, hắn thấy nó ngọt ngào hơn bất cứ lần nào trước đây.
**
Trung tuần tháng 8 (từ ngày 11 đến 20 tháng 8), việc sửa chữa bên tiểu khu Hoà Mỹ tiến vào giai đoạn kết thúc, thời gian kết thúc kì nghỉ phép và đi làm lại của Tiêu Nhạc Hải ngày càng gần, hắn cũng càng dồn tinh lực vào Tiêu Nhạc Dương nhiều hơn.
Cuối cùng Phó Lãng cũng chờ được tới ngày này, đón lấy cái nhìn giận dữ của Tiêu Nhạc Hải, gan tày trời qua đêm bên ngoài với Tiêu Duyệt Vân.
Lần nữa quay trở về căn phòng trước đây, Tiêu Duyệt Vân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện căn nhà cách vách không những không đổi chủ, mà thậm chí vẫn còn nguyên hiện trạng như trước khi mình chuyển đi, hơn nữa hai căn hộ đã hợp thành một thông qua cánh cửa rộng 2 mét.
Sau khi đi vòng vòng chốn xưa tràn đầy kỷ niệm của mình nhiều vòng, Tiêu Duyệt Vân mới chậm rãi đi qua cánh cửa mới sang ngôi nhà đã lâu chưa đến của Phó Lãng.
Phó Lãng đã đợi được khách quý đến nhà nhấn nút công tắc điện, phòng khách đột ngột sáng bừng. Nguồn sáng không đến từ đèn trần, mà là từ đèn LED màu trắng kéo dài từ trên tường xuống dưới đất kết thành muôn vàn đốm nhỏ rải rác, khiến cả căn phòng như đắm mình trong một vũ trụ màu bạc mênh mông, mà giữa những vì tinh tú lãng mạn vô ngần ấy có một trái tim màu đỏ khổng lồ xuất hiện.
Đó là một trái tim màu đỏ được tạo thành bởi 999 đoá hồng, chỉ cần chiêm ngưỡng vẻ đẹp đẽ của nó thôi là đã có thể ngửi thấy mùi hương say đắm xộc vào mũi.
Tiêu Duyệt Vân thành tâm thưởng thức cách sắp xếp kỹ lưỡng này, ánh mắt sáng lấp lánh, vô thức nhìn ngắm từng nụ hoa hồng một, thế nhưng lại chẳng phát hiện ra điều gì lạ.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ cũng đúng, nói chung là không phải lúc nào (căn hộ) cũng phải giống lần trước y nhìn thấy được. Thế nhưng, trong lòng y vẫn hơi hơi có dự cảm, một suy đoán hiện ra khiến nhịp tim y dần đập nhanh hơn.
Thấy Tiêu Duyệt Vân quả nhiên thích cách bày biện của mình, cuộc chiến đầu tiên đã giành thắng lợi, lòng Phó Lãng quyết tâm. Đây là kinh nghiệm hắn học được từ lần trước ở nhà hàng Genting*, nhân tiện chỉnh sửa thăng cấp lên luôn.
*Raw là 云顶餐厅, mình tra thì thấy đây là một trong những nhà hàng nằm trên đỉnh Cao nguyên Genting ở Malaysia, địa điểm du lịch nổi tiếng, có nhiều dịch vụ cao cấp, hiện đại, khu vui chơi giải trí với công viên, bảo tàng, sòng bạc và chuỗi nhà hàng. Mình không rành về mấy cái từ lóng tiếng Trung lắm nên nếu mình có dịch sai thì mọi người cmt chỉnh lại giúp mình nha.
Tiếp theo đây là bữa tối (và rượu vang) dưới ánh nến.
Vô cùng hợp logic, với cái tửu lượng của Tiêu Duyệt Vân thì có tí rượu là rơi vào trạng thái chếch choáng ngay, cơ mà đầu óc thì hãy còn minh mẫn, chỉ là ánh mắt có tí mơ màng, nom có vẻ thêm phần hấp dẫn, lmaf cho Phó Lãng đối diện lơ mất hồn mãi thôi.
Tách, ánh nến xuất hiện, ngọn lửa của cây nến còn sáng hơn trước một chút, dường như thể hiện phút huy hoàng cuối cùng trong sinh mệnh sắp lụi tàn của nó.
Phó Lãng làm như vô tình liếc sang ngọn nến, trên gương mặt màu đồng thoáng hiện lên rặng mây đỏ.
“Một ngụm cuối cùng, cạn ly.” Phó Lãng phóng khoáng giơ ly lên, nói.
Ai mà ngờ, Tiêu Duyệt Vân bỗng đảo mắt, cười tươi hơn nữa, đáp: “Chúng ta uống giao bôi đi.” Trong giọng nói mang theo sự tinh nghịch hiếm có.
Phó Lãng hơi sững lại, đoạn đồng ý.
Hai người ngồi cách nhau bởi cái bàn nay sát lại gần hơn, đồng thời đưa tay phải lên, khoác hai tay vào nhau đưa ly rượu đến bên miệng người kia, trong suốt quá trình ấy, tầm mắt của cả hai vẫn luôn triền miên giữa không trung, mùi thơm trong không khí dường như ngọt ngào hơn.
Ngẩng đầu, uống cạn ly.
Hai ngọn nến trên bàn cuối cùng cũng cháy sắp hết, lộ ra chiếc hộp pha lê dưới đáy.
Bên trong là hai chiếc nhẫn đính kim cương.
Phó Lãng lấy chiếc nhẫn có size nhỏ hơn ra, cầm tay trái Tiêu Duyệt Vân lên, nhìn y chăm chú, cứ như sợ giọng của mình lớn hơn một chút là sẽ doạ người ta chạy mất, chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: “Em bằng lòng chứ?”
Trong đầu Tiêu Duyệt Vân loạn hết cả lên.
Y đã hiểu rõ ý nghĩa tượng trưng của nhẫn trong mắt người hiện đại, cũng nhận thức được bây giờ Phó Lãng đang cầu hôn mình.
Ngay lúc này đây, trong đầu y bỗng hiện lên hình ảnh phụ mẫu vô cùng ân ái, hiện lên những hình ảnh về người chồng tương lai mà mình đã tưởng tượng đến khi còn nhỏ, hiện lên cảnh kế tổ mẫu* của Hầu phủ tại kinh thành bóng gió về việc muốn cho mình liên hôn với Thái tử, hiện lên những dây dưa triền miên với Phó Lãng trong phòng vào tối hôm ấy, hiện lên những hình ảnh vụn vặt khi chung sống với Phó Lãng trong hai năm nay…
*Raw 继祖母: vợ kế của ông nội, ở đây ý chỉ vợ hai của ông nội í.
Trong tiềm thức đã quen với chuyện kết hôn là “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”, Tiêu Duyệt Vân luôn tuân theo “anh cả là cha*”, mặc dù cũng từng có ước ao, nhưng y ngỡ rằng bản thân mình không cần quá để ý đến bước cầu hôn giữa người yêu với nhau ở hiện đại.
*Raw là 如交长兄: theo quan niệm của người xưa, anh cả là người có trách nhiệm chăm sóc gia đình và các em nhỏ, làm “người cha” của gia đình, giáo dục và nuôi dưỡng các em. Nên là chuyện kết hôn này kia thì ý kiến của anh cả cũng rất là quan trọng á.
Thế nhưng, bây giờ y thấy y sai rồi.
Lúc người thương cầu hôn mình, cái cảm giác lồng ngực như được lấp đầy này, sự thoả mãn khi người mình yêu cũng yêu mình, và cả sự ấm áp từ tận đáy lòng, đã đủ để nhấn chìm cả người Tiêu Duyệt Vân.
Bằng lòng không?
“Em đồng ý.” Tiêu Duyệt Vân cười đáp.
Lấy chiếc nhẫn khác dưới đáy ngọn nến ra, nhìn Phó Lãng, ánh mắt của Tiêu Duyệt Vân sáng trong hơn bất cứ thứ ánh sáng nào.
Nhận được cái gật đầu của Tiêu Duyệt Vân, nhìn động tác của y, nhịp tim của Phó Lãng ngày càng dồn dập, trịnh trọng từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay trái của Tiêu Duyệt Vân, rõ ràng là một người chín chắn biết tự kiềm chế, trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh như xưa, thế nhưng lúc này đây, tay hắn hơi run rẩy, rất lâu sau mới hoàn toàn đeo nhẫn vào được.
Nhẫn một lớn một nhỏ vậy mà lại hợp nhau không ngờ.
Tiêu Duyệt Vân chợt nhớ đến một buổi sáng nọ, lúc mình tỉnh lại, Phó Lãng với khuôn mặt dịu dàng nghịch tay trái của mình, tay hắn hình như quyến luyến tại ngón áp út tay trái của y hơi bị lâu.
Y còn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ ấm áp ôn hoà, sắc xanh tràn trề, hương thơm hoa quế bay xa, năm tháng tĩnh lặng.
Tiêu Duyệt Vân rưng rưng nước mắt, đeo chiếc nhẫn còn lại lên ngón áp út đang run rẩy của Phó Lãng một cách đầy trịnh trọng và lễ nghi.
Trên ngón áp út của hai bàn tay trái, đôi nhẫn đính kim cương khúc xạ ra thứ ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, cũng giống như hai con tim chân thật vừa kiên định vừa cháy bỏng sát lại gần nhau, như pháo hoa chói lọi nở rộ giữa bầu trời đêm.
Phó Lãng ôm ghì lấy Tiêu Duyệt Vân, hai người hôn nhau say đắm, ôm chặt lấy nhau, mặc sức dạo chơi trên cơ thể nóng hừng hực của nhau, trên đường từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo rơi tán loạn dưới đất.
Đêm, hãy còn dài, những nhịp điệu bất tận và tiếng rên rỉ lay động lòng người lâu thật lâu vẫn chưa dừng lại.
**
Cũng trong cùng lúc ấy, bên phía khác của Dương thành.
Đối với chuyện em trai được hẹn đi qua đêm, Tiêu Nhạc Hải chỉ đành cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, mở một mắt nhắm một mắt, tối ở một mình với em út trong tứ hợp viện, nằm ngủ trên giường lớn của phòng chính, nương tựa lẫn nhau.
Rõ ràng là nhiệt độ của bản thân cao ngang ngửa với nhóc con đang nằm trong ngực, cớ sao Tiêu Nhạc hải vẫn cảm nhận được một loại cảm giác lạnh lẽo cô đơn như của những người già neo đơn.
Hắn cố tự thôi miên chính mình, em trai kết hôn rồi, em trai gả đi rồi, đây là chuyện thường tình thôi, rất bình thường luôn…
……
Đáng ghét, vẫn rất muốn đánh người!
**
Kể từ lúc mối quan hệ với Tiêu Duyệt Vân đã đạt cảnh giới tuy hai mà một, Phó Lãng bèn chính thức chuyển vào ở chung phòng chính của Đông sương phòng với Tiêu Duyệt Vân.
Ngoài mặt Tiêu Nhạc Hải và Tiêu Nhạc Dương tỏ vẻ chấp nhận một cách bình thản, song trong buổi luyện tập sáng thì Tiêu Nhạc Hải ra tay với Phó Lãng còn ác hơn nữa. Mà thái độ của nhóc Tiêu Nhạc Dương thích noi gương theo anh cả thì cũng giống y chang, càng ngày càng có tiềm năng xấu bụng, thường chơi khăm, đùa dai, cơ mà phần lớn đều bị Phó Lãng nhìn thấu rồi hoá giải, mà Tiêu Nhạc Dương thì càng chiến càng hăng.
Phó Lãng lòng đầy vui sướng rất vui lòng đấu trí đấu dũng với hai anh/ em vợ của mình, đồng thời mang bộ mặt hiền lành chất phác ở trước mặt Tiêu Duyệt Vân để cầu xin sự an ủi, và đương nhiên là nhận được sự đau lòng và vỗ về yêu thương.
Phó Lãng thầm sung sướng trong lòng, còn hai anh em họ Tiêu thì nghiến đau cả răng.
Hạ tuần tháng 8 (từ ngày 21 đến ngày 30 của tháng), Tiêu Nhạc Hải đến trả phép* trong quân đội, rồi qua trường đại học Quân sự báo danh, sau này sẽ phải sống luôn trong khuôn viên trường học. May mà quá trình bổ túc không khắt khe như việc huấn luyện trong quân đội, một tuần Tiêu Nhạc Hải có thể về nhà khoảng ba ngày, bao gồm cả cuối tuần, việc này khiến lòng hắn được an ủi phần nào.
*Raw là 销假: nôm na là sau khi hết thời gian nghỉ phép thì sẽ phải đến đơn vị công tác báo cáo lên cấp trên cho người ta biết là mình nghỉ hết phép rồi í.
Hai em trai sắp phải đi học lại, Tiêu Nhạc Hải từng có suy nghĩ, muốn thuê một người làm theo giờ hoặc bảo mẫu chăm sóc gia đình, công việc chính là đưa đón Tiêu Nhạc Dương, để Tiêu Duyệt Vân có thể yên tâm đi học.
Ngặt nỗi Tiêu Duyệt Vân không yên tâm khi để một người xa lạ đưa đón em út, y đã từng đọc tác phẩm “Hồng lâu mộng” nổi tiếng hồi học cấp ba, có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cảnh ngộ bi thảm của Chân Anh Liên* bị bọn buôn người bắt cóc.
*Chân Anh Liên là một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng”, là một cô bé xinh đẹp, ngày rằm tháng giêng đi xem rước đèn chẳng may bị bọn buôn người bắt cóc.
Vả lại, đại học Dương thành cách nhà không xa lắm, tuy rằng nằm ngược hướng với trường tiểu học Hoa Phong, cơ mà nếu lái xe thì cũng tiện, Tiêu Duyệt Vân cho rằng chỉ là sáng dậy sớm hơn tí, rồi cố gắng tránh đăng kí môn học buổi tối, thì có thể hold được đại đa số việc đưa đón, mà những lúc khác Tiêu Nhạc Hải nếu đến đón được thì là tốt nhất, còn không thì chỉ đành nhờ Phó Lãng vậy – hắn không đón được thì còn thư ý của hắn – mà cái con người đã xem mình là người nhà họ Tiêu như hắn thì rất vui lòng san sẻ công việc này.
Tiêu Nhạc Hải suy xét chút xíu, cảm thấy năm nay làm vậy cũng được, hắn có thời gian tiếp tục huấn luyện cho em trai, chờ năm sau Tiêu Nhạc Dương đủ chín tuổi rồi, dựa trên sự hiểu biết của Tiêu Nhạc Hải với giá trị vũ lực của đa số người hiện đại, để em út tự đi học hẳn không có vấn đề gì lớn.
**
Ngày một tháng chín, ngày báo dánh của tân sinh viên năm nhất đại học Dương thành.
Tiêu Nhạc Hải rất rất muốn đưa em trai đi báo danh mấy ngày nay lại cứ phải có một đống việc cần xử lý ở đại học quân sự, vốn chẳng thể dư chút thì giờ nào đưa em đi, thế nên là Phó – việc đáng làm thì phải làm – Lãng bèn xung phong nhận việc. Hắn tuyệt đối không đồng ý để lỡ mất ngày đầu tiên đi học trọng đại trong cuộc đời của Tiêu Duyệt Vân, mấy ngày trước đã dặn dò thư ký phải để trống cả ngày đó cho mình, mấy việc quan trọng thì dời hết đi, còn trịnh trọng hơn bản thân hắn lên đại học nữa.
Thật ra, thật lòng mà nói, Tiêu Duyệt Vân vốn không muốn Phó Lãng vào đại học Dương thành với mình. Y biết mấy bạn học khác thường là ba mẹ, anh chị, thậm chí là một thân một mình đến trường báo danh, còn y thì lại là đi cùng chồng…
Nghĩ đến là ngại quá đi mất.
Tiêu Duyệt Vân rất muốn nói một mình em không hề ổn mà là rất ổn, nhớ đến hồi đó y với em trai đi thi với cả nhập học ở Hoa Phong đều là một tay y lo liệu cả, sau hai năm, y cũng hai mươi tuổi rồi, mà ngược lại được dắt đi học, cứ như y là em bé còn cần chở cần che hơn cả hai năm trước ấy.
Thực sự là không cần mà, Tiêu Duyệt Vân thấy bản thân y độc lập dữ lắm rồi, y nhất định có thể tự giải quyết được những việc lặt vặt khi tự đi báo danh tân sinh viên.
Cơ mà, nhìn sự kiên trì của Phó Lãng, ánh mắt không cho phép từ chối, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân vẫn không nói lời từ chối ra khỏi miệng, y sờ mũi, ngồi lên xe Phó Lãng.
Thật lòng mà nói, cái loại cảm giác được yêu chiều, được ỷ lại này, thực sự quá tuyệt luôn, khiến người ta cảm thấy siêu ấm áp, nhưng có thể khiến người yêu thoả hiệp trong sự vui vẻ thoả mãn cũng là một loại biểu hiện của tình yêu.
**
Tiêu Nhạc Dương cũng nhập học ngày 1 tháng 9, sau khi đưa nhóc ấy đến tiểu học Hoa Phong khi trời vừa sáng xong, Phó Lãng bèn vô cùng hào hứng đưa Tiêu Duyệt Vân đến đại học Dương thành ở phía bắc thành phố.
Không dễ gì mới tìm được một chỗ đỗ xe ổn ở khu vực gần trường, Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân đi bộ vào trường.
Đại học Dương thành có lịch sử hơn trăm năm, kiến trúc chủ yếu được xây theo phong cách Châu Âu, xanh hoá rất tốt, khuôn viên trường được vây quanh bởi cây cối, hoa cỏ mang đến chút cảm giác mát mẻ sảng khoái. Hai hàng cây ngô đồng to cao được trồng dọc theo hai bên con đường chính của khuôn viên trường, bây giờ vẫn đang độ cuối hè, lá cây ngô đồng hãy còn xanh mướt.
Lúc bấy giờ, trong trường rất náo nhiệt, biển người lũ lượt, nhiều sinh viên kéo theo va li, trên mặt là sự ngây ngô và hiếu kì, lòng tràn đầy mơ ước về tương lai, phía sau bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có vài vị phụ huynh đi chung tay cầm chăn ga gối nệm, chậu rửa mặt rồi cả đồ dùng sinh hoạt v.v, kiểu phân phối như này thường là đã hoàn thành xong thủ tục báo danh, tân sinh viên và phụ huynh lục tục nối đuôi nhau đến ký túc xá sắp xếp đồ.
Tiêu Duyệt Vân dựa theo bảng chỉ dẫn, đi đến một quảng trường rộng lớn (1), dưới biểu ngữ của 5 phân khoa và hơn 50 khoa trực thuộc (2) được bày bàn ra, trở thành điểm báo danh của tân sinh viên.
(1)Raw là: bên Trung thì trường đại học nó to rộng dữ lắm, nó chia nhiều khu nữa nên là mới đầu trí tưởng tượng hạn hẹp của mình định ghi là sân trường nhưng mà search hình thử thì thấy cái sân này nó phải bằng nửa cái phố đi bộ bên mình ấy chứ.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3