Chương 1: Đại hỉ! Ta xuyên việt rồi sao?


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Nhân Hoàng năm thứ 9.

Lục Giai trấn, Lâm gia.

Khắp tòa phủ đệ đang ráo riết, tất bật chuẩn bị đại lễ.

Gia nhân trong nhà ai ai cũng hớt hải lo việc của mình, từ mái ngói đến các hiên phòng đều phủ kín những dải lụa đỏ rực rỡ, kèm theo đó là những chiếc đèn lồng đã được treo lên, trên có khắc những câu chúc mừng trông rất lỗng lẫy.

Trước đại môn Lâm gia dân chúng đang bu kín như ruồi.

“ Ê! Vị đại ca này cho hỏi Lâm gia có vụ gì mà sao náo nhiệt vậy?” Một nam nhân tò mò hỏi.

“Ai da! Ngươi không biết sao Lâm gia trúng mánh lớn rồi, Thành chủ Lục Giai nhận Lâm Quân làm hiền tế gả con gái cho y vậy nên hôm nay đang chuẩn bị cho hôn lễ đấy.” Người kia đáp lại.

“ Thành chủ Lục Giai gả con gái cho Lâm Quân? Ta tưởng là phải là trưởng tử Lâm Bình chứ?” Một người khác đang hóng náo nhiệt nói chen vào.

“ Ngươi đúng là không có hiểu biết, Lâm Bình đúng là được chọn là làm con rể tương lai nhưng chẳng may bị phế trên võ đài, thử hỏi xem thành chủ sao dám gả con gái yêu của mình cho hắn.”

“ Ngươi mới chả biết gì còn hay nói, ta nghe đồn từ em gái con ông cậu ruột, là em trai chú Dương con lão Ngũ, lại là hàng xóm nhà bên cạnh của một tên gia nô của Lâm gia nói rằng, Lâm Bình bị bệnh lạ phần dưới không hoạt động được nên mới nhường cho Lâm Quân làm rể thành chủ đấy.” Một thanh niên quần chúng góp lời.

“ Vớ vẩn ta bán đậu phụ trước Thanh Lâu Các vẫn thấy hắn tuần nào mà chả tạt qua đấy mấy lần mới về, hôm trước còn thấy Lâm Bình đi ra từ Thanh Lâu xong, t·ú b·à mặt hớt hải sai người gọi đại phu đến đỡ đẻ cho nữ nhân phục vụ hắn kia kìa.” Bà cô bán đậu hũ cắt ngang.

“ Trời thật sao? Thế thì là đời tư không trong sạch hoặc bị thành chủ bắt gian rồi, chơi ra cả sản phẩm cơ mà.”

Một ông lão đứng cạnh đám người liền cũng nói vô:

“ Đâu ta nghe đồn hắn có sở thích lạ nên…”

Cứ thế đám người bu nhau vào tán chuyện, kẻ nói người nghe chẳng bao lâu trước cửa lớn nhà Lâm gia ồn ào như một cái chợ.

Cùng lúc này trong đại sảnh Lâm gia.

Khung cảnh sảnh đường rất hoành tráng, khắp nơi đều được trang trí bày biện rất đẹp mắt. Ngay giữa khán phòng là một bức tượng ngọc thạch màu đỏ cao tầm 3 mét có khắc hình một cặp phu thê đang bái đường, kế cạnh xung quanh là những hàng ghế được xếp hình tròn bao quanh bức tượng tạo cảm giác trang trọng. Ngay hướng chính sảnh đường là hai chiếc ghế lớn làm bằng gỗ quý, được xếp trên bục cao, đây chính là chỗ ngồi của bậc trưởng bối nhận lễ.

Trong nội viện Lâm gia bỗng có một giọng nói tức giận cất lên.

“ Ngươi nói gì! Thành chủ đòi gấp đôi số sính lễ sao.”

“ Dạ bẩm lão gia! Nô tài vừa nhận được tin từ Lục phủ đưa tới, họ đòi ta phải trả gấp đôi sinh lễ đã ước định hơn nữa còn phải…” Tên gia nô ấp úng nói.

“ Còn phải gì nói mau!” Lão gia của Lâm gia đỏ mặt quát.

“ Họ nói trong vòng ba năm phải nộp một nửa số tài nguyên tinh thạch của Lâm gia.”

RẦM!

Vị lão gia nghe xong tức giận đập vỡ cả chiếc bàn ngay cạnh, khiến tên nô tài sợ run bần bật quỳ mọm dưới sàn nhà.

“ Phụ thân đừng nóng.”

Giọng nói cất lên cùng lúc đó một nam tử trẻ tuổi bước vào. Người này không ai khác chính là Lâm Quân con trai của Lâm lão gia, dáng vẻ y rất tao nhã khuôn mặt có đôi chút tuấn mĩ nhưng sâu trong đôi mắt lại toát ra vẻ ngoan độc khiến người ta nhìn vào có đôi chút sợ hãi. Lâm Quân thân mặc hỉ phục toàn thân một màu đỏ rực, tay phải cầm một chiếc quạt làm bằng lụa trắng thi thoảng lại phe phẩy tạo cảm giác thư sinh nho nhã.

“ Trước tiên cha cứ cho người đi nói với họ ta sẽ chấp nhận thỏa thuận trên, hơn nữa còn hứa sẽ tặng thêm một trăm gia nhân sung vào quân doanh cho thành chủ. Ta không nên chỉ vì chuyện nhỏ này mà làm lỡ cơ hội, ai chả biết thành chủ Lục Giai thành này chỉ độc có một trưởng nữ, chỉ cần con làm rể Lục gia thì cha nghĩ xem số gia tài đó sẽ chạy được đi đâu.” – Lâm Quân ngồi xuống ghế nói.

“ Hừm! Con nói phải ta cần phải nhẫn nhịn lão già kia thêm. Còn ngươi còn không mau đi chuẩn bị còn chờ ta phải nhắc sao.” Lâm lão gia nhấp một ngụm trà nói.

“ Dạ! Thuộc hạ cáo lui ạ.”

Nói xong tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi nội viện, giờ đây chỉ có hai cha con họ Lâm trong phòng.

Lâm Quân tay phe phẩy quạt âm trầm sắc mặt hỏi:

“ Phụ thân! Còn việc Lâm Bình thì sao rồi, con nghe nói các vị trưởng lão tỏ vẻ không vừa lòng với hôn sự này cho lắm.”

“ Không hề gì! Hắn đã bị ta sai người âm thầm đưa đi, ném vào Quỷ Ngục Cốc rồi hẳn đã bị yêu thú xé xác từ lâu. Còn về mấy lão già trong phủ ta cũng đã sắp xếp êm đẹp, tung tin rằng Lâm Bình sau kì võ đấu bỗng mắc bệnh lạ ham thú g·iết chóc vừa hôm trước đã đi vào Quỷ Ngục Cốc mấy ngày chưa ra, không rõ sống c·hết.” Lâm lão gia đắc ý nhìn con trai nói.

Lâm Quân không nói gì chỉ nhìn cha hắn với ánh mắt vui vẻ.

“GIỜ LÀNH ĐÃ TỚI MỜI LONG GIA RƯỚC PHỤNG GIA VỀ HỈ MÔN”

Âm thanh hô lớn vang lên ngoài sảnh đường, Lâm Quân cáo từ phụ thân hắn rồi bước ra ngoài cùng cả đoàn người lên ngựa đi rước dâu.

Đoàn người cả thảy hơn trăm gia nhân lẫn mấy chục cỗ xe ngựa, có chở đầy sính lễ đang diễu hành trên đường phố, bọn họ đi đến đâu dân chúng lại nô nức đứng hóng vây chung quanh đến đấy. Tiếng nhạc huyên náo hòa cùng tiếng pháo mừng hỉ làm không khí khắp cả dãy phố trờ nên tưng bừng như đang có hội lớn.

Ai ở Lục Giai thành chả từng nghe qua tiếng Lâm gia, một trong tứ đại gia tộc nổi tiếng bậc nhất của vùng này. Của cải tiền bạc của họ Lâm nếu gom lại chắc phải nhiều hơn gấp mấy lần tiền của dân chúng trong thành làm ra trong mười năm cộng lại, nay lại thông gia với thành chủ đây chả phải là vừa có tiền vừa có quyền hay sao. Sớm muộn gì Lục gia thành này cũng phải đổi chủ thôi, người dân đứng xung quanh chép miệng thầm nghĩ.

Cứ thế Lâm Quân dẫn đầu đoàn người tiến về hướng Lục phủ trước những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của dân chúng. Thế nhưng hắn cùng mọi người ở đây chẳng biết rằng trong lúc này ở phía xa xa của Quỷ Ngục Cốc lại xảy ra một dị tượng.

ĐUỲNH!

Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên làm cả núi rừng rung chuyển, chỉ thấy trên trời một luồng sáng màu xanh lam đánh thẳng xuống vách núi gần đó.

Phía dưới là một nam tử thân thể bầm dập, khuôn mặt phủ một màu xám xịt trông như xác c·hết lâu ngày sắp thối rữa vậy.

“ Ôi mẹ ơi cứu cứu!”

Giọng nói yếu ớt cất lên từ miệng của t·hi t·hể kia, bỗng mắt hắn mở ra đôi tay cựa quậy vùng vẫy trông rất thống khổ.

Nam tử kia chợt ngồi dậy ngơ ngác đưa mắt nhìn tứ phía trong khi hai tay vẫn ôm lấy cái cổ của mình.

“Đệch! Mình chưa c·hết sao, ôi may quá. Ơ đây là đâu! Mọi người đâu hết rồi, sao mình lại ở trong rừng thế này!”

Tên ất ơ đang nói này chính là Việt Kính Thiên, vốn là một tên nhân viên quèn ở địa cầu trong một lần đi liên hoan ăn lẩu cùng đồng nghiệp công ty, chỉ vì tham ăn chả hiểu sao bị nghẹn xúc xích mà c·hết. Bất ngờ trong cái rủi lại có cái may linh hồn hắn chưa kịp bị mấy anh đầu trâu và mặt ngựa đến đón thì đã bị một thế lực nào đó bắt đi rồi nhập vô thân xác này mà sống lại.

[ Tinh! Chúc mừng ký chủ đã thành công kích hoạt hệ thống!]

[Vui lòng đợi hệ thống tải dữ liệu kí ức tiền kiếp!]

“Hệ thống! Cái quái gì đây game à. Mình nhớ là đang ăn lẩu mà sao lại thành chơi game thực thế ảo thế này.”

Việt Kính Thiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn loay hoay tìm xem có nút đăng xuất game không. Bỗng nhiên âm thanh máy móc quen thuộc lại cất lên trong đầu y.

[ Tinh! Hoàn thành cập nhập dữ liệu.]

[Nhân thân: Lâm Bình]

[Chủng tộc: Nhân tộc]

[Tuổi: 18]

[Huyết mạch: không có]

[Cấp độ: Luyện thể Nhị sơ kì]

[Trạng thái cơ thể: sắp c·hết trong khoảng 2 giờ do trúng kịch độc]

Một bảng hệ thống máy tính hiện lên trước mắt Việt Kính Thiên.

Lúc này đầu y bỗng đau như búa bổ, hắn cảm nhận như có một lực lượng siêu nhiên nào đó đang tràn vào trong não mình. Trong đầu hắn tràn ngập những kí ức của Lâm Bình, tất cả sự kiện trong 18 năm qua chạy nhanh như một thước phim vậy.

Vỏn vẹn hai giây sau Việt Kính Thiên mở mắt ra.

“ Ô Shit! Cái méo gì đây mình xuyên việt rồi. Đừng bảo là xuyên việt giống mấy cái bộ tiểu thuyết tiên hiệp đấy nhá, bỏ ngay mình không muốn làm cái trò đánh quái cày cấp gì cả tao cày việc là đủ rồi. Cái nút đăng xuất đâu, mình phải về nhà bao nhiêu sổ tiết kiệm trong ngân hàng, cả tá cô em xinh tươi đang đợi mình chọn làm vợ. Tháng sau mình sắp được lên chức trưởng phòng rồi mà, không thể thế được ta phải trở về.”

[Tinh! Ký chủ đã kích hoạt hệ thống hiện vĩnh viễn không thể trở về.]

Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu y .

Việt Kính Thiên tức tưởi ngửa mặt lên trời hét lớn:

“KHÔNG! TA KHÔNG MUỐN XUYÊN VIỆT! TA MUỐN TRỞ VỀ!”

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!