Chương 2: Hạnh phúc của một tang gia.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Độ mười phút sau khi la hét đến khản cả cổ thì Việt Kính Thiên mới ngưng lại, hắn ngồi bệt dưới nền cỏ ngẫm nghĩ một lúc lâu.

“ C·hết tiệt! Vậy là không thể quay về thế giới cũ được. Tức, tức c·hết lão tử mà.” Việt Kính Thiên hậm hực thầm nói.

Hắn giờ đây rất bực tức, kiếp trước hắn đã dành gần 15 năm cuộc đời bon chen, làm việc như trâu bò cho công ty mới dành dụm được một khoản lớn tiết kiệm để mua nhà và cưới vợ.

Thành quả bao năm xách nước bổ cam cho sếp mới được lão đề bạt lên làm trưởng phòng, ấy thế mà giờ đi tong cả rồi. Nghĩ lại nếu tối đó hắn không tham lam vội cho chiếc xúc xích vào mồm, để rồi nghẹn c·hết một cách lãng xẹt như vậy thì giờ hẳn đã được cơm no áo ấm, ôm vợ đẹp ngủ trên giường rồi.

“ Tổ cha thằng làm ra cái xúc xích nhá!”

Việt Kính Thiên tức giận giơ ngón giữa lên trời mà mắng.

“ Hệ thống ngươi có thể cho ta nhìn mặt người thân ta lần cuối không?” Hắn chợt hỏi.

[ Tinh! Vì nể tình ký chủ là chủ nhân, hệ thống nhắc nhở ký chủ đừng lên xem thì hơn!]

“ Cái quái gì! Bật lên cho lão tử, sao lại không nên xem. Phải cho ta thấy má Dương và Tiểu Ái của ta đau khổ thế nào chứ.” Việt Kính Thiên bực bội nói.

Chả lẽ c·hết rồi còn không được trông thấy gia đình làm đám tang sao, đến đầu trâu mặt ngựa còn cho người ta gặp người thân lần cuối mới lôi đi cơ mà.

Hắn còn đang nghĩ rằng tại địa cầu mẹ và em gái hắn đang ngất lên ngất xuống vì thương xót cho mình kia kìa, cái hệ thống này đúng là không có tình người gì hết.

[Haiz!]

Hệ thống thở dài kiểu nước đổ lá môn với Việt Kính Thiên rồi mở một khung ảnh lên.

Việt Kính Thiên cũng chả quan tâm tới hệ thống liền chăm chú nhìn vào màn hình với ánh mắt tỏ vẻ nhân sinh quan, hiểu thấu hồng trần.

Thế nhưng trước mặt hắn là cảnh một đám tang khá là, phải nói sao cho đúng nhỉ? Nó gần giống như một đám cưới hơn. Mọi người đều mặc lễ phục màu đen đang ăn uống rất náo nhiệt, trước gian phòng lớn là nơi để quan tài y. Ngay cạnh là một cái ảnh to tổ bố in hình Việt Kính Thiên cười toe toét, rõ là ảnh em gái Tiểu Ái hắn chụp troll.

“Cái này là…” Việt Kính Thiến trợn mắt hà mồm nói.

Cả đám tang nhìn chung quanh mảy may chả thấy có một tiếng khóc nào, ai ai cũng cười toe toét. Đôi khi Việt Kính Thiên còn nghe thấy tiếng ai hát bài “ Chúng ta mãi là anh em” cất lên rất cảm động, khung hình chợt chuyển sang cảnh hai người thân của y trong phòng kín.

Sắc mặt Việt Kính Thiên từ chờ mong, bồi hồi xúc động như đứa con xa quê lâu năm được gặp lại người thân bỗng lật phắt sang ngỡ ngàng đến bật ngửa.

“Một, hai, ba,… sáu mươi triệu quả này lời to rồi con ơi!” Má Dương đang khoanh chân đếm tiền nói.

“ Trừ chi phí quan tài với cỗ ra thì mình kiếm cũng khá đấy, may nhà mình biết tính anh hai tiết kiệm nên khỏi thuê đội kèn trống vậy nên dư ra khá nhiều.” Tiểu Ái hí hửng đáp.

“ Hôm qua ngân hàng vừa gửi thông báo, nhắc chiều nay mẹ lên nhận lại toàn bộ sổ tiết kiệm của anh con với tiền đền bù của công ty do t·ai n·ạn lao động đấy.”

“Thật ạ! Nghẹn xúc xích cũng là t·ai n·ạn lao động sao? Công ty anh con tốt thật. Vậy mẹ hứa chia con một ít mấy tháng nữa là con dắt con rể tương lai về ra mắt mẹ rồi đấy.”

“Rồi rồi! Nhờ phúc anh con, chắc là nó biết sắp tận số nên mới để lại cho mẹ con mình nhiều thế này.”

Một màn trước mắt làm cho Việt Kính Thiên đờ cả người ra.

“ Cái gì đám ma mà lại không có trống kèn á! Ai kêu mấy người tiết kiệm cái này hả? Còn gì nữa tiền bồi thường lao động cái khỉ gió lão già c·hết tiệt lại lấy lương nợ tháng trước bù vào chứ gì. Mẹ nó! Còn con ranh kia mới 18 tuổi không lo học hành lại dẫn cái thằng oắt nào về nữa đấy. Cái gì mà để lại, tiền của tôi mà!” Việt Kính Thiên gầm rú quát tháo trước màn hình trong sự bất lực.

Cái hiện thực này quá là tần nhẫn với hắn rồi, có lẽ điều ước duy nhất của hắn bây giờ là có thể hiện hồn về địa cầu tát cho mỗi người một cái bạt tai cho bõ tức.

Màn hình không tắt đi mà tiếp tục chuyển sang cảnh khác, một người đàn ông độ 32 tuổi mặc vét sang trọng bước đến ôm quan tài Việt Kính Thiên.

“ A Khuất! Cái thằng này đúng là hảo huynh đệ, khi tao c·hết cũng chỉ có mày thương xót cho tao thôi.” Việt Kính Thiên đổi thành giọng xúc động nói.

A Khuất này chính là bạn thân của y, cái thể loại bạn chơi từ lúc rách đít cởi chuồng với nhau. Hắn nhìn màn hình mà mắt còn rưng rưng như sắp khóc khi thấy người bạn tri kỉ đang ôm quan tài mình tiếc thương.

Thế nhưng nước mắt Việt Kính Thiên chưa kịp lăn xuống đã vội lăn ngược về nơi sản xuất.

“ TỨ HẮC ĐỆ! GIỜ LÀNH ĐÃ TỚI MAU VÀO VIỆC.”

Chỉ thấy A Khuất hét lớn theo sau là bốn thanh niên cao, to, đen, hôi mặc vét bước vào. Ai ai nhìn vào bốn người này đều thấy họ là nước Mỹ hơn thế lại còn là gốc Phi.

Một giai điệu quen thuộc cất lên.

“Tèn ten ten ten tèn, ten ten ten teng teng…”

“ Chả lẽ thằng này nó …” Việt Kính Thiên miệng run cầm cập nói.

Đúng như y đoán A Khuất đã đứng ra chi tiền lo phần an táng. Cậu ta còn nhiệt tình thuê cả nhân viên t·ang l·ễ bậc VIP để tiễn người bạn thân về nơi an nghỉ cuối cùng.

Cảnh tượng tiếp theo thật náo nhiệt, bốn chàng trai khỏe mạnh khiêng chiếc quan tài lên đung đưa theo điệu nhạc át trô mô đi a sôi động làm toàn bộ khách mời nhảy theo. Đoàn người đi nối đuôi nhau sau quan tài, mẹ và em gái Việt Kính Thiên vừa đi vừa cười còn rêu rao là tâm nguyện của hắn là tổ chức một đám tang vui vẻ, làm Việt Kính Thiên bên này muốn thổ huyết mà c·hết tiếp lần hai.

BỤP!

Màn hình vụt tắt kết thúc chuỗi thời gian gặp gỡ người thân của y.

[Chậc! Chia vui cùng ký chủ.]

Tiếng hệ thống giễu cợt vang lên trong đầu Việt Kính Thiên.

“Vui em gái ngươi! A Khuất tên phản bạn, lão tử trù ngươi sáng dậy ngày nào cũng dẫm phải phân chó.”

Sau khi chứng kiến t·ang l·ễ của mình xong Việt Kính Thiên liền tự chấn chỉnh bản thân, đoạn con mẹ nó tuyệt với tiền kiếp. Cái này làm cho hắn chả còn mặn mà với ý định trở về địa cầu nữa, hắn nghĩ chắc rằng giờ có sống dậy nữa hắn cũng xấu hổ quá mà c·hết tiếp cho coi.

Giờ là lúc cần ổn định tinh thần tiếp tục cố gắng sống tiếp chứ không phải ở đây ăn mày quá khứ làm gì.

“Hệ thống tóm tắt cho ta tình hình hiện tại xem nào.” Việt Kính Thiên có vẻ mong chờ nói.

[ Hiện tại ký chủ đã kích hoạt Mục Tiêu Hệ Thống, cái này chính là hệ thống sẽ đưa ra các mục tiêu có sẵn buộc phải hoàn thành mỗi mục tiêu đều có những nghiệm vụ nhỏ. Mỗi khi hoàn thành ký chủ sẽ nhận được một phần thưởng đã định sẵn hoặc bất kỳ.]

[Hơn thế nữa hệ thống có chức năng hỗ trợ kinh nghiệm sơ cấp Tráo Kim Lấy Khí.]

“ Tráo Kim Lấy Khí là cái quái gì?” Việt Kính Thiên thầm hỏi.

[Tráo Kim Lấy Khí là quy đổi tiền tệ, tài sản thành điểm kinh nghiệm nâng cao sức mạnh. Hiện tại ký chủ đang ở trạng thái Luyện thể nhị sơ kỳ cần có 100 điểm kinh nghiệm để lên cấp, mà số tiền quy đổi lại được ước tính bằng cấp độ. Có thể hiểu đơn giản là để lên Luyện thể tam sơ kỳ cần tốn 200 kim tệ.]

“Vậy là ta phải đổi tiền thành điểm kinh nghiệm sao, lại còn mỗi cấp lên mức tiền cũng tăng theo. Ôi mẹ ơi ngươi cũng hút máu ta quá rồi.” Việt Kính Thiên co rúm mặt mày nói.

[ Xin ký chủ ngừng than vãn, hệ thống cũng cần cung cấp vật phẩm để đạt điều kiện lên cấp chứ!]

Hệ thống dè bỉu nhắc nhở y.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!