Cô gái nhỏ vẫn còn thơm mùi sữa đã trưởng thành thành cô gái yêu kiều duyên dáng. Năm nay Hứa Niên đã mười lăm tuổi, lên lớp mười.
Tuần lễ khai giảng đều vào thứ hai, Hứa Niên vẫn chậm chạp chưa thoát khỏi hội chứng ngày nghỉ. Buổi sáng cô tỉnh lại từ trong mộng đẹp, mắt nhìn thời gian, trong phòng lập tức vang lên tiếng hét của cô gái.
“Anh Chu An!” Cô đẩy cửa phòng mình ra, đầu nhô ra ngoài cửa hướng về phía sát vách gọi một tiếng. Giọng nói cô gái dịu dàng trong trẻo, lúc gọi anh trai còn mang theo một chút giọng sữa giống như khi còn bé, là mang theo một mùi sữa trong veo.
Thẩm Chu An ở sát vách cũng đẩy cửa phòng ra, anh đã cao đến 1m85, khoá kéo của đồng phục màu xanh trắng kéo đến tận cằm, tùy tiện chụp một tấm Screenshots cũng chính là nam thần shoujo manga trên trang bìa.
Đôi mắt Thẩm Chu An mang theo ý cười nhìn cô một chút, ngón trỏ ấn nhẹ vào trán cô, đi vào căn phòng của cô: “Đi rửa mặt đi, anh giúp em soạn sách.”
“Cảm ơn anh trai!” Hứa Niên nhanh chóng ôm lấy anh, còn không có đợi Thẩm Chu An kịp phản ứng thì cô đã buông tay chạy ngay vào phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cô gái mặc một bộ đồng phục váy ngắn màu xanh trắng, làn váy dập dờn khi cô đi lại, đôi chân dài trắng muốt cân xứng.Áo sơ mi ở phía trên hơi ôm lấy eo, Thẩm Chu An nhìn thoáng qua liền di chuyển ánh mắt, cầm lấy hai quai đeo trên túi đeo lên lưng cho cô, “Quần áo nhỏ.”
Hứa Niên cài nút thắt trên cùng của áo sơ mi thì thấy ngực có chút siết, cô hít một hơi nói: “Là có chút vội, nên cuối tuần anh trai theo giúp em đi đến cửa hàng một lần nữa để mua thêm một bộ.”
“Ừm.” Thẩm Chu An đưa cho cô một hộp sữa bò nóng đã cắm ống hút, “Uống từ từ, lên xe lại ăn bữa sáng.”
Dưới tầng Tần Khanh Vận đang tưới hoa ở hoa viên, Hứa Niên chạy xuống dưới tầng trước rồi ôm bà ấy từ sau lưng, khuôn mặt trắng như sứ cọ xát bên mặt Tần Khanh Vận, tinh thần phấn chấn giọng nói mềm mại: “Dì Tần buổi sáng tốt lành! Cháu với anh đi học đây.”
“Đi thôi, quen bạn thì có thể mời về nhà chơi.” Tần Khanh Vận quay lại sờ đầu của cô, lườm Thẩm Chu An đứng sau lưng Hứa Niên một chút, “Có bạn nam nào thân thiết thì nói với anh Chu An nha.”
Vẻ mặt Thẩm Chu An không thay đổi nhìn bà ấy một chút, rồi xách túi sách của Hứa Niên lôi người mang đi.
Xe con của nhà họ Thẩm lái đến cửa cao trung thì hai người xuống xe, Thẩm Chu An lấy bảng tên của Hứa Niên từ trong túi ra, giữ chặt Hứa Niên: “Đừng nhúc nhích.”
Anh đứng ở trước người Hứa Niên, túm lấy một chút vải áo sơ mi trước ngực cô rồi gắn bảng tên vào.
Tính tình vứt bừa bãi của cô trong lúc vô tình đã bị mình dưỡng thành, nhưng mà Thẩm Chu An cũng không cảm thấy đó là tính xấu cần phải thay đổi, cô dễ dàng rơi đồ đều bị anh cẩn thận nhặt được.
Nắng sớm của mùa hè nghiêng nghiêng chiếu tới, cái bóng của thiếu niên rơi lên trên mặt Hứa Niên, khiến cho đôi mắt trong trẻo của cô bị chia thành một sáng một tối. Hứa Niên nháy mắt mấy cái, lông mi dài hơi cong lên nhẹ nhàng rung rinh giống như con bướm vỗ cánh bay.
Thẩm Chu An chú ý tới cô, ngước mắt liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay dừng một chút rồi anh lại rủ mắt xuống cài xong bảng tên.
Thầy kỷ luật đứng ở trước cửa trường học đã sớm quan sát được đôi thiếu nam cô gái đang dính sát đầu vào nhau này, rada bắt yêu sớm vang lên, ông ấy ba chân bốn cảng chạy nhanh ra phía sau bọn họ, tay sắp khoác lên vai của bạn nam mà ông ấy bắt được, thì Thẩm Chu An quay đầu đối diện với ánh mắt của ông ấy, “Chủ nhiệm.”
“… Là bạn học Chu An à, ” Trong nháy mắt gương mặt lạnh lùng của thầy chủ nhiệm biến thành một nụ cười hiền lành xán lạn, ông ấy liếc nhìn Hứa Niên, nhận ra cô là học sinh mới đại biểu cho lớp mười phát biểu ở tuần lễ khai giảng, thế là nụ cười càng tươi tắn hơn. Ông ấy quan tâm nhắc nhở: “Còn có hai phút là bắt người đến muộn, các em mau vào đi thôi.”
Hứa Niên: “Cảm ơn chủ nhiệm!”
Thẩm Chu An hơi gật đầu rồi mang theo Hứa Niên đi vào cổng trường.
Lớp 10 A1 ở ngay tầng một dạy học lớp mười. Thẩm Chu An đưa cô đến phòng học, từ trong cặp sách của mình lấy ra một hộp dâu tây của nhà và cherry đặt lên bàn cô rồi mới đi.
Đôi mắt hạnh của Hứa Niên cong lên, chống cằm cười một cái.
Không phải nói cô sâu răng không cho ăn nhiều kẹo và đồ ăn vặt sao, anh Chu An chiều chuộng mình cũng quá không có giới hạn rồi. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Hứa Niên chia một nửa hoa quả cho bạn học ngồi xung quanh. Tiểu Ngải ngồi cùng bàn ăn quả cherry, ngọt đến kêu lên chửi bậy. Cô ấy tiến sát bên cạnh Hứa Niên, nhỏ giọng hỏi cô: “Tại sao quan hệ của cậu với anh trai cậu lại tốt đến vậy? Mình với anh trai mình đánh nhau mỗi ngày, anh ấy không đánh lại mình còn túm tóc của mình.”
Khai giảng một tuần, mỗi ngày Tiểu Ngải đều có thể nhìn thấy nam thần lớp mười hai Thẩm Chu An đưa cô đi học, nghe trường học diễn đàn nói có vẻ như hai người bọn họ ở cùng với nhau, cho nên mọi người suy đoán bọn họ có phải là anh em họ hay không.
Vị anh họ Thẩm Chu An này thật khiến cô ấy hâm mộ.
Hứa Niên bị ánh sáng bên cửa sổ chiếu vào, cả người bao trùm một vầng sáng màu vàng nhạt, cô buồn ngủ ngáp một cái, uể oải giống như con mèo nhỏ. Cô híp mắt suy nghĩ, “Khi còn bé chúng mình cũng rất tốt.”
Hứa Niên bị ánh nắng chiếu vào làm cho buồn ngủ, làn da của cô phát sáng dưới ánh nắng, bên ngoài lờ mờ trong suốt. Trong lớp có rất nhiều bạn nam thất thần nhìn cô.
Ban ngày lên lớp cô cố gắng giữ vững tinh thần, buổi chiều chỉ còn một tiết là tiết thể dục cuối cùng, cô ở bên ngoài hoạt động một lát liền trở về phòng học ngủ bù, vẫn luôn ngủ đến khi chuông tan học vang lên.
Tiếng bước chân của học sinh ngoài hành lang vô cùng chói tai, nhưng Hứa Niên vẫn ngủ rất ngon, thẳng đến khi tiếng gõ cửa sổ thủy quen thuộc vang lên, cô mới ngẩng đầu lên cầm túi sách đi ra ngoài.
Thẩm Chu An đứng ở sau cửa đợi cô, dáng người thẳng tắp như cây tùng bách.
Hứa Niên đâm đầu vào ngực anh, Thẩm Chu An cầm lấy túi sách của Hứa Niên qua, rồi đưa tay ra đỡ cô: “Vẫn còn cảm giác muốn ngủ sao?”
Hứa Niên gật đầu, đỉnh đầu bị cọ đến xù hết lên.
Thẩm Chu An im ắng nở nụ cười rồi đỡ Hứa Niên đứng thẳng, “Đứng ngay ngắn.”
Hứa Niên mím môi đứng thẳng, khó khăn mở to đôi mắt.
Thẩm Chu An cởi áo khoác của mình ra buộc bên hông của Hứa Niên, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, “Đi lên, anh cõng em, em ngủ đi.”
Đầu óc Hứa Niên không tỉnh táo, lúc này trong lòng hoàn toàn có ý muốn trèo lên lưng anh. Thiếu niên gầy gò, nhưng lưng rất rộng, cánh tay bảo vệ cô cũng rất có lực. Đầu Hứa Niên bị lệch về phía cổ anh, rất có cảm giác an toàn, rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ quét đi. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Trên đường ngủ đủ, đến tối ăn cơm xong, Hứa Niên giống như thường ngày mang theo túi sách gõ cửa phòng Thẩm Chu An.
cô gái tắm rửa xong mới đi qua, lọn tóc hơi ướt, trên người mặc áo bằng bông và quần đùi thơm mùi sữa. Thẩm Chu An mở cửa, mùi hương trong veo này lặng lẽ lây lan trong phòng của anh.
“Anh Chu An, em tới tìm anh cùng học.” Giọng nói cô gái mềm mại, “Cao trung có rất nhiều bài tập.”
Thẩm Chu An nghiêng người để cho cô đi vào, giúp cô kéo ghế học tập cô thường dùng ra. Bên cạnh cô chính là vị trí của anh, nhưng mà dường như trước khi cô đến anh đã làm xong bài tập rồi. Thẩm Chu An đứng ở bên cạnh bàn, mở cặp sách của Hứa Niên ra.
Rầm rầm ——
Một bọc đồ ăn vặt rơi ra khỏi cặp sách.
Còn có một bức thư màu hồng.
Ánh mắt của Thẩm Chu An dừng ở trên bức thư hai giây rồi chuyển đến gương mặt mơ hồ của cô.
Hứa Niên liếm môi một cái, nhẹ nhàng nói: “Cái này không phải của em.”
Cô bày ra vẻ mặt vô tội, khẳng định là có người thừa dịp cô đang ngủ thì vụng trộm nhét đồ vào trong túi của cô! Từ xưa đến nay cô không nhận đồ ăn vặt và thư tỏ tình của người xa lạ, cô dơ tay thề với Thẩm Chu An: “Em sẽ trả lại.”
Cuối cùng sắc mặt Thẩm Chu An không còn nặng nề như vậy, anh lấy ra một cái túi nhựa rồi ném toàn bộ những đồ ăn vặt linh tinh và thư tình vào, “Anh trả lại thay em.”
Sau khi cất kỹ anh nói một cách tự nhiên: “Muốn ăn đồ gì thì anh xuống tầng lấy cho em.”
Hứa Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, há mồm cho anh nhìn răng của mình, Thẩm Chu An chỉ thấy môi hồng răng trắng. Cô nói: “Từ bỏ, hôm nay anh đưa cho em hoa quả rất ngọt, lại ăn đồ ăn vặt thì sẽ bị đau răng.”
“Vậy thì làm bài tập.” Thẩm Chu An lật sách bài tập của cô ra.
Tư thế ngồi của cô gái rất đoan chính, cầm bút làm bài tập. Thẩm Chu An cầm sách hoàn toàn bằng Tiếng Anh, nhẹ nhàng đi đến cửa phía sau lưng cô, dựa vào tường nhìn cô.
Ánh mắt bất tri bất giác liền chuyển đến tấm lưng mỏng của cô gái, nhìn một lúc mới rời khỏi, qua mấy phút tiếp theo lại quay trở về. Thẩm Chu An có chút cam chịu khép sách vở, nhắm mắt lại.
Thành tích học tập của Hứa Niên cũng không tồi, năng lực tự học cũng rất tốt, sau khi cô làm bài và chuẩn bị bài ôn tập xong thì cầm lấy bài thi xoay người đi tìm Thẩm Chu An. Đây là cô đã hình thành thói quen khi còn bé, cũng nên để Thẩm Chu An kiểm tra một lần mới yên tâm. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Dường như Thẩm Chu An đã ngủ thiếp đi.
Hứa Niên đứng trước người anh lay anh, lúc anh ngủ rất yên tĩnh, cũng không lạnh lùng giống như lúc nhìn người khác. Hứa Niên để bài thi xuống, cầm lấy chiếc chăn mỏng ở cuối giường, nhẹ chân nhẹ tay đi qua cho đắp lên cho anh.
Dường như trong nháy mắt khi Hứa Niên đụng phải anh thì Thẩm Chu An liền mở mắt ra.
“Đã làm xong bài tập?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Hứa Niên gật đầu, “Em làm xong rồi, anh có muốn đi lên trên giường ngủ hay không? Em không làm ồn đến anh.”
“Anh không buồn ngủ.” Thẩm Chu An rời khỏi cửa sổ, cầm bài thi của cô lên nhìn qua, sau khi sửa lại một vài chỗ, mắt anh nhìn lên đồng hồ treo tường, lại lấy ra vài cuốn sách cho Hứa Niên: “Xem không?”
Những sách kia nhìn cũng có chút buồn tẻ, Hứa Niên lắc lắc cái đầu nhỏ ủ rũ, chợt nhớ tới gì đó nói: “Tuần này học xong em muốn đi xem phim, có muốn đi xem phim với em hay không?”
“Phim gì?”
Hứa Niên nói tên, Thẩm Chu An đưa cô đến rạp phim trong nhà, tìm được bộ phim cũ mà cô nói. Trong rạp phim rất mát mẻ, cũng không cần mở điều hòa. Hai người tựa ở trên ghế sa lon, Thẩm Chu An đi lấy hai hộp đồ uống không đường đặt lên bàn.
Phim đen trắng nên rất yên lặng, Hứa Niên kiên trì chưa đến một nửa đã vội vàng đi gặp Chu Công.
Thẩm Chu An tạm dừng phim lại, cười khẽ rồi ôm cô gái về phòng của cô. Khi còn bé anh còn có thể ngủ cùng một phòng với Hứa Niên, lên cấp ba lại không được.
Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận một mình đi tìm anh, tâm tư của anh đối với Hứa Niên rất rõ ràng, ba mẹ nói qua sẽ ủng hộ anh, nhưng không cho phép anh và Hứa Niên yêu sớm.
Anh trở lại căn phòng của mình, tiếp tục xem nửa đoạn sau của bộ phim, viết tiếp bình luận bộ phim mà Hứa Niên đang viết được một nửa.
Thứ bảy nghỉ, nhưng Thẩm Chu An vẫn giống như lúc đi học mới sáu giờ sáng đã rời giường. Anh ăn bữa sáng xong thì ở phòng đọc sách, hai tiếng sau Hứa Niên mới đi xuống.
“Sớm!” Hứa Niên ngủ đủ nên tràn đầy sức sống, đi chung quang phòng khách rồi chào hỏi với anh, “Chút nữa anh đi cùng em đi thử đồng phục mới nha.”
“Anh đã nhớ.” Thẩm Chu An đến phòng ăn căn dặn người hầu đừng cho đường vào bánh hoa quế của cô, rồi quét mắt nhìn bộ váy áo màu hồng trên người cô, sau đó quay trở về phòng của mình. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Lúc đi xuống anh đã thay bộ quần áo khác, quần jean màu trắng, áo sơ mi có hoa văn trắng hồng.
“Bộ quần áo này rất đẹp!” Trong miệng cô gái đang cắn quả táo, nói không rõ ràng, đôi mắt cong cong.
Khóe miệng Thẩm Chu An khẽ nhếch thành một độ cong không rõ ràng, tự nhiên đeo túi nhỏ của cô trên lưng, “Đi thôi.”
Trường học của bọn họ có một cửa hàng chuyên môn may đồng phục ở trên phố mua sắm, lái xe mất nửa tiếng. Nhân viên cửa hàng bảo Hứa Niên đo dáng người để thử quần áo, Thẩm Chu An đi ra ngoài tiệm.
Trên đường đi nghe thấy Hứa Niên nói cô ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ, nói ăn rất ngon, Thẩm Chu Niên muốn đi qua đó mua cho cô một phần.
Hứa Niên vừa lòng lấy đồng phục mới, Thẩm Chu An cũng mua hạt dẻ về, hai người dùng Wechat chia sẻ vị trí với nhau rồi đi về phía của đối phương. Đi ngang qua chỗ ngoặt của bệnh viện, Hứa Niên đâm phải một người đàn ông đối diện.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi.”
Hai người đồng thời nói xin lỗi.
Hứa Niên ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, anh tuấn mà thâm trầm, gương mặt khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại không phù hợp với tuổi tác và đôi mắt đau thương của anh ta. Ánh mắt nhìn qua áo sơ mi của anh ta, Hứa Niên nhìn thấy trên áo sơ mi có một vết máu. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Vết thương kia không thể nào là cô đâm phải mà bị, nhưng cũng có thể bởi vì cô mà bị chảy máu hai lần.
Hứa Niên băn khoăn, lập tức nói: “Tôi đưa anh đi đến bệnh viện để băng bó vết thương.”
Sắc môi của người đàn ông hơi trắng bệch, Hứa Niên lấy ra một cái kẹo từ trong túi mà vụng trộm giấu được dưa cho anh ta, giải thích: “Có khả năng anh bị tụt huyết áp.”
Vỏ kẹo màu vàng rất rực rỡ chói lóa, vốn người đàn ông không ăn những thứ này, nhưng mà xui quỷ khiến anh ta lại cầm lấy cho vào mồm.
Ánh mắt Hứa Niên nhìn anh ta rồi lại lấy ra một viên kẹo đưa cho anh ta. Dường như anh ta rất thích ăn.
Người đàn ông nắm viên kẹo trong lòng bàn tay, quay người đi bệnh viện cùng với cô.
Lúc Thẩm Chu An đến, đúng lúc Hứa Niên đang ở chỗ cửa sổ đóng phí đóng viện phí cho người đàn ông. Anh cầm lấy biên lai nhìn thấy từ Phó ở trên đầu, không hiểu sao trong lòng có một chút nóng nảy.
Hai người đi đến cửa phòng ngoại khoa số 2, bỗng nhiên Thẩm Chu An ngăn ở trước mặt Hứa Niên, đưa tay cầm lấy tờ đơn trong tay Hứa Niên, “Anh đưa anh ta đi, em chờ ở bên ngoài.”
Hứa Niên nhìn anh rồi ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, “Được.”
Người đàn ông đi ra từ căn phòng thì đã được băng bó một lần nữa, y tá bên ngoài đưa cho anh ta một túi nhựa của bệnh viện, trong đó có biên lai và thuốc. Y tá nói với anh ta là có người bảo cô ấy đưa cho anh ta. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Người đàn ông im lặng một lúc, mở túi ra, thấy được kiểu chữ viết tay xinh xắn ở trong biên lai: Chúc anh sớm ngày khôi phục.
Bỗng nhiên anh ta nhắm mắt lại, không biết tại sao trái tim có chút co rút đau đớn.
——
Xe của nhà họ Thẩm vẫn dừng ở trước cửa tiệm đồng phục, Hứa Niên và Thẩm Chu An đứng ở trước cổng bệnh viện chờ nó đến.
Thẩm Chu An mở túi giấy đựng hạt dẻ rang đường ra, không chút kiêng dè ngồi xổm trên mặt đất lột hạt dẻ, lột được một viên thì lại ném cho Hứa Niên ăn. Hứa Niên cũng ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng mặt lên ăn một viên rồi lại tiếp một viên.
Cô nhìn thấy ngón tay Thẩm Chu An bị dính đường của hạt dẻ rang đường, đưa hạt đã bóc vỏ đến miệng anh, giọng nói dịu dàng nhưng lại hơi tức giận nói với anh: “Anh không thể chỉ chăm sóc cho em, mà anh cũng phải đối tốt với chính mình.”
Thẩm Chu An ngước mắt nhìn cô chăm chú, cười nhẹ nói: “Anh đối tốt với em là đủ rồi.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3