*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chờ hắn lại gần, Nam Tầm bỗng nổi giận đẩy hắn ra: “Chàng không muốn sống nữa à? Vu độc trong người ta còn chưa giải đấy!”
Huyết Minh cười nói: “Vu độc trên người trên người ta đã trừ bỏ hết rồi, mà vu độc trong cơ thể Tầm Tầm đã có thú đan của ta khống chế, tạm thời sẽ không truyền tới trên người ta.”
Nói xong, hắn kiên định từng chút từng chút hợp hai làm một cùng nàng, bắt đầu lặp đi lặp lại nhấm nháp mỹ vị dưới thân.
Khi Nam * bãi bùn * Tầm mở mắt, đã không thấy bóng dáng người bên cạnh.
“Tiểu Bát, Yêu Vương đi đâu vậy?” Nam Tầm ngáp một cái hỏi.
Lão dâm xà khai trai lần nữa thật đáng sợ, nàng cảm thấy cơ thể của nàng đã không phải của nàng, toàn thân đau nhức vô lực.
Ngữ điệu của Hư Không Thú như bay lên: “Yêu Vương đi sửa trị những con yêu thú không an phận ở Ma Vực á~”
Nam Tầm cười ha hả: “Tâm tình tốt ha, Tiểu Bát?”
Hư Không Thú khà khà nói: “Chỉ một đêm hôm qua, giá trị ác niệm của Yêu Vương liền giảm từ 99 xuống còn 10, sao tâm tình ta có thể không tốt được chứ? Sức mạnh của tình yêu thật là lớn nha, là do ngươi đã khiến Yêu Vương một lần nữa nhận thấy thế giới này ngoại trừ giết giết giết ăn ăn ăn còn có chuyện càng tốt đẹp hơn, ta tính 10 điểm giá trị ác niệm này chờ hắn báo thù xong sẽ tiêu tan hết, muah ha ha…”
Nhưng Nam Tầm không cao hứng như nó, trầm mặc chốc lát, nàng bỗng hỏi: “Hắn không còn thú đan mà có thể đánh thắng nhân tộc và Thanh Long cầm đầu Thần thú sao?”
Hư Không Thú thốt lên kinh ngạc: “Ngươi đang lo lắng cho Yêu Vương ư? Ngươi, ngươi ngươi ngươi… Không phải ngươi cũng yêu Yêu Vương rồi đấy chứ?”
Nam Tầm lườm một cái: “Ta vẫn nhớ rõ Yêu Vương cắn một miếng thịt trên vai ta đấy, cảm giác kia chua xót thoải mái làm ta muốn chết đến nơi rồi.”
Hư Không Thú ồ một tiếng.
Nam Tầm tiếp tục: “Ta càng nhớ rõ hình ảnh Yêu Vương nuốt sống Túy Ly Huyên giả kia, cảnh tượng quá tốt đẹp ta không dám nhìn, nhưng mỗi đêm nó đều phải xuất hiện trong mơ một lần, ha ha.”
Hư Không Thú lại ồ một tiếng.
Nam Tầm hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là M*? Yêu một con dâm xà hở chút sẽ ăn ta? Nếu không phải ta thông minh nhanh trí, kỹ thuật diễn hạng nhất, ta đã sớm bị biến thái này nuốt sống rồi!”
*M: masochist
Hư Không Thú: “Ai nha, không có là tốt rồi, ta không phải sợ ngươi sa vào mà. Ngươi phải biết tất cả những thứ này đối với ngươi mà nói đều là giả, mục tiêu của ngươi là trở lại thế giới của ngươi, đừng quên sơ tâm ơ ~”
Nam Tầm nhìn viên dạ minh châu khảm trên tường, đôi mắt đen nhánh bị ánh sáng mờ ảo phản chiếu đặc biệt sáng sủa.
Nàng vẫn rất tỉnh táo.
Có lẽ một lúc nào đó Huyết Minh đối nàng tốt nhất, nàng cũng từng rung động trong nháy mắt, nhưng xưa nay nàng luôn là một kẻ vô tình lý trí đến gần như lạnh nhạt, vẫn luôn nhớ rõ mục đích của chính mình.
Lại nói, nếu không phải nàng may mắn, EQ cao, nàng con mẹ nó thật sự đã bị Huyết Minh ăn rồi! Là thật không phải giả.
Yêu Vương mỗi ngày sẽ biến mất trong chốc lát, thời gian còn lại thì ở tẩm cung, không biết xấu hổ mà đè nặng Nam Tầm lăn lăn lộn lộn.
Vừa bắt đầu chỉ là đơn thuần đè ép, sau đó không biết Yêu Vương được ai chỉ điểm thế nhưng đột nhiên thông suốt, thay đổi vô số chiến trường, trên bàn trang điểm, trên bàn đá, trên sàn nhà, thậm chí trên tường.
Tư thế cũng giải khóa chín chín tám mươi mốt thức tùy theo sân, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Nam Tầm rất muốn mắng người, nhưng mỗi lần ngay cả sức lực mắng người nàng cũng không còn.
“Tầm Tầm, ta đã cho người đưa chiến thư đến nhân tộc và tộc thần thú, ước định một trận chiến mười năm sau, đến lúc đó mặc kệ kết quả thế nào, hai bên sẽ ngừng khai chiến vạn năm, bảo đảm đại lục Ngân Xuyên vạn năm hòa bình.” Bàn tay Huyết Minh hạnh kiểm xấu vuốt ve nơi thịt mềm bên hông Nam Tầm, theo động tác lưu mạnh như vậy là khẩu khí vô cùng đứng đắn.
Nam Tầm uể oải ừ một tiếng, giơ ngón tay mềm nhũn chỉ lồng ngực mình, nói: “Minh, vu độc trên người ta đã không còn nữa, chàng thu hồi thú đan đi thôi.”
Huyết Minh yêu thương duỗi lưỡi rắn liếm bờ môi nàng, trong mắt mang cười: “Tầm Tầm có biết thiên hạ này có bao nhiêu kẻ muốn lấy thú đan của ta, thứ người khác luôn mơ tưởng sao nàng luôn khinh thường như thế?”
Đối với lưỡi rắn làm loạn trên mặt nàng, Nam Tầm thấy nhiều đã không cảm giác quái lạ nữa, nghe vậy trả lời khá nghiêm túc một câu: “Ta chỉ không muốn chàng có chuyện, thời gian mười năm đối với chàng như trong nháy mắt, chàng phải nắm chặt thời gian khôi phục thực lực mới được.”
Nói xong lời này Nam Tầm quay ra nói với Tiểu Bát: “Ta cảm giác mình thật cặn bã nha, các loại lời âu yếm đều có thể hạ bút thành văn, tuy nhiên cũng phải nhờ “tình thoại bảo điển” Tiểu Bát ngươi tặng cho ta.”
Cũng không biết có phải gần đây Yêu Vương khôi phục không sai biệt lắm, số lần Tiểu Bát đáp lời càng ngày càng ít, lần này không đáp lại nữa.
Lời âu yếm của Nam Tầm quả nhiên khiến Huyết Minh động lòng, hắn nhéo mũi Nam Tầm, cưng chiều trong ánh mắt như muốn tràn ra: “Được, đều nghe Tầm Tầm, ta sẽ mau chóng kết thúc tất cả những chuyện này. Không phải nàng nói muốn đi du sơn ngoạn thủy sao? Chờ trận đại chiến này kết thúc, ta sẽ đi cùng nàng.”
Nam Tầm vui vẻ vòng lấy cổ hắn: “Đây là chàng tự nói đấy.”
Nói xong liền chủ động hôn lên môi hắn, nói đứt quãng: “Mau tới lấy thú đan.”
Huyết Minh cười ra tiếng, lưỡi dài trêu đùa một trận, mới vươn vào cơ thể nàng lấy ra viên thú đan màu máu.
Mười năm ở Ma Vực thấm thoát thoi đưa. Mười năm này, Huyết Minh và Nam Tầm sống như đôi vợ chồng già, Nam Tầm mỗi ngày sẽ nấu cơm chờ Huyết Minh, Huyết Minh ban ngày xử lý xong chính vụ sẽ chạy về ăn cơm cùng nàng.
Dù là ai cũng không nghĩ đến, Huyết Minh đã từng là một con yêu thú khát máu thích ăn thịt sống uống máu tươi nay đã biết thuần thục cầm đũa, gắp một đống rau xanh vào trong bát Nam Tầm, vẻ mặt cưng chiều nói: “Suốt ngày ăn thịt làm sao được, mau ăn chút rau cải đi.”
Nam Tầm không thịt không vui, vừa nhìn thấy một đống rau trong bát lập tức biến sắc, hừ hừ một tiếng, gắp một đũa củ cải thái sợi vào bát Huyết Minh, cười đến mặt mày cong cong: “Minh, ăn nhiều cà rốt có lợi cho cơ thể nha.”
Thuận lợi nhìn thấy mặt Huyết Minh đổi sắc, Nam Tầm cười ha hả.
Trong lúc vô tình nàng phát hiện Huyết Minh cực kì căm ghét ăn cà rốt, thực ra loại rau củ này cũng không tính là cà rốt, chỉ là vị và màu sắc rất giống cà rốt, nàng coi nó như cà rốt.
Một khi Huyết Minh bắt nạt Nam Tầm, Nam Tầm liền làm cà rốt ăn. Mấy ngày nay bị người nọ chơi đùa quá mức, trong lòng nàng khó chịu, gần như ngày ngày đều làm một bàn toàn cà rốt thái sợi.
Tuy Huyết Minh biến sắc, nhưng vẫn nghe lời ăn hết cà rốt Nam Tầm gắp cho hắn, sau đó nghiêm mặt nhìn nàng: “Được rồi, nàng cũng mau ăn hết rau trong bát đi, không được chừa một cọng.”
Nam Tầm chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ ăn cải xanh.
Đợi hai người đã no nê, không biết cùng nghĩ đến cái gì, cùng nhau im lặng.
“Minh, ba ngày nữa chính là ngày đại chiến.” Nam Tầm mở miệng nói.
Huyết Minh ừ một tiếng: “Nàng yên tâm, ta sẽ không sao cả. Đợi cho trận chiến này kết thúc, mặc kệ kết quả thế nào, hai phe phải tuân thủ ước định đình chiến vạn năm.”
Nam Tầm đưa tay đan mười ngón tay cùng hắn: “Chàng nhất định phải trở về bình an, chàng hứa với ta đi.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3