Mạc Ngôn từ nhỏ đã bị phụ mẫu ghẻ lạnh, cảm nhận cuộc sống ảm đạm không một chút tình thương đối với y mà nói cũng không là gì cả. Toàn thể người trong gia tộc cũng chỉ có muội muội ruột Mạc Vũ Hà là thật lòng quan tâm đến vị đại ca không được sủng ái là hắn. Thử hỏi muội muội như vậy hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn muội muội mình phải lấy người nàng không yêu rồi chung sống đến cuối đời được. Trong đêm trước ngày kiệu rước dâu tới y tự tay thả muội muội đi, động viên nàng đi tìm ý trung nhân rồi cao chạy xa bay sống một đời hạnh phúc.
Còn về phần y, do có gương mặt rất giống muội muội, không thậm chí còn xinh đẹp yêu nghiệt hơn cả muội muội y nữa, nên sau khi thả muội muội đi y bình tĩnh trang điểm, khoác lên mình bộ phục sức của tân nương, lặng lẽ bước lên kiệu hoa mà gả đến Kinh thành.
Gả vào Đoàn gia làm thiếp của đại thiếu gia Đoàn Thần Phi, nhưng ngay cả nghi lễ bái đường cũng không có, đêm tân hôn lại một mình ngồi đợi tới sáng cũng không thấy tân lang đâu. Y thầm cảm thấy may mắn vì muội muội không phải gả cho kẻ này. Chỉ là không gặp thì thôi chứ đã gặp rồi lại còn bị hắn áp đảo thì dù muốn trốn cũng không thoát.