Chương 30


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Hai giờ đã trôi qua. Giới hạn thì giờ của Raza chỉ còn năm giờ nữa.

Trong xe, Morton mải miết quan sát sinh hoạt của toàn ban, nhưng chốc chốc ông lại đứng khựng người lại. Vấn đề ông lo lắng là : thời gian. Giả dụ Raza không đến thì sao nhỉ ? Trong quá khứ đã biết bao lần rồi, Raza chỉ tổ chức cho kẻ khác hành động mà thôi. Morton cảm thấy ê ẩm cả người khi nghĩ đến khả năng này. Ông biết ông đã làm tất cả theo khả năng của mình rồi.

Hết sức cẩn thận theo con đường đã hoạch định do Morton đưa ra, anh tài xế xe thùng cứ lái xe theo một con đường ở vùng ven, rồi lại sang một con đường khác. Ông thường nhìn vào tấm bản đồ rất lớn trải rộng trên đầu gối để bảo đảm xe không quẹo vào chỗ có thể đem ông đến gần cái địa điểm có đánh dấu chữ “T” dưới ba dặm. Chung quanh chữ T này, Morton đã phác thảo trên bản đồ chu vi mục tiêu của khu bất động sản Harmoos.

Mọi người trong xe đều căng thẳng ra mặt, sau khi Morton đã nghe Goodman báo cáo công việc của Trung đội ông trong phòng khánh tiết của khách sạn. Sau đó, ông gọi Tel Aviv và Washington để báo cáo công việc, cho Thủ tướng Karshov và Tổng thống Hoa Kỳ nghe.

Danny liên lạc thường xuyên với chiếc xe kiểm soát của cơ quan FBI đậu cách đấy năm dặm ở phía tây Sweetmont. Ở đấy gồm có các điệp viên Liên bang và những đơn vị Vệ binh Quốc gia.

Khung ô vuông ở sau chỗ ngồi của anh tài xế xe thùng, đã được nới cho mở rộng ra, để một kỹ thuật viên có thể dùng một camêra đặt trên cái giá ba chân, camêra được nối thẳng đến một màn hình giám sát. Anh ta sẽ thu hình tất cả xe cộ chạy trên đường chiếu vào màn hình. Trên những con đường khác ở khu vực, có hai chiếc xe tải nữa của Ban Cải Tổ Nhanh cũng đang làm nhiệm vụ như vậy.

Những cuộn băng sẽ được chuyển đến xe thùng của FBI. Ở đây, một tổ điệp viên sẽ kiểm tra số đăng ký của mỗi xe, đồng thời những người khác lại làm nhiệm vụ khó khăn hơn là trích ra hết những khuôn mặt trong những cuộn băng viđêô do camêra quay được. Những khuôn mặt này in thành ảnh rồi chuyển đến cho các máy vi tính của FBI và CIA ở Washington. Những bản sao cũng được gởi đến cho Lester Finel ở Tel Aviv. Chưa có một kết quả điều tra nào về việc này báo cáo lại cho Morton biết hết.

Cách một giờ rồi, một kỹ thuật viên trong xe thùng đã quay được chiếc xe hòm khi chiếc xe đi vào địa phận của Harmoos. Mấy phút sau, anh cho máy ngưng hoạt động khi thấy Wolfie và Michelle lái xe qua.

Kể từ khi ấy, lực lượng xe cộ ít đi, nhất là số xe vào ra Sweetmont, thế rồi, trong mấy phút qua, máy camêra lại quay cảnh những chiếc xe Taxi Day Nite tụ tập về địa phận của Harmoos. Cả đoàn xe hình như hướng về đấy.

Ngồi xổm trên sàn xe, Morton theo dõi cơn giận dữ của Harmoos bùng ra vừa khi hắn mới đặt chân vào nhà. Mới bước vào tiền sảnh là hắn đã nổi cơn thịnh nộ rồi, hắn vào thư viện rồi qua phòng ăn, vào phòng khách, đến đâu hắn đem theo cơn giận dữ đến đó. Cơn giận của hắn như cơn cuồng phong, tăng thêm sức mạnh khi Harmoos đi từ phòng này sang phòng khác. Bây giờ thì hắn về lại thư viện, và hắn la lối như một thằng cha bị ma ám. Hắn hét toáng lên :

— Hai cái thằng ấy là mật vụ của tên Đại Quỷ đấy ! Làm sao mà mày biết chúng không gài máy nghe lén, hả ? Đồ điên, tại sao ?

— Tôi đã kiểm soát cả khu nhà rồi, thưa ông Harmoos! – Nuri luống cuống nói.

— Hãy xem lại đi. Đồ khốn nạn !

Qua máy nghe đeo ở tai, Morton nghe một tiếng rầm rất dữ dội đến điếc tai. Trong thư viện, Harmoos đã hất cả một kệ sách gáy bọc da rất đẹp xuống nền nhà.

— Hãy kiểm tra từng kệ sách ! Từng cuốn sách! Xé thảm trải nhà! Kiểm soát khắp nơi đi!

— Dạ, thưa ông Harmoos.

Bỗng giọng của Lila vang lên trong máy nghe của Morton :

— Chỉ mất thì giờ thôi, thưa ông Harmoos ! Hai thằng này chỉ đến đây có vài phút thôi. Nuri là một thằng điên khi cho chúng vào nhà. Nhưng chúng không có cơ hội để lại cái gì đâu, cho nên đừng phí thì giờ vào chuyện này làm gì vô ích.

Trong xe, Morton cười vui vẻ. Ông vỗ vào ống chân của một kỹ thuật viên.

— Theo tôi thì tất cả chúng ta đều thích nghe cảnh này, phải không Chaim ?

Người kỹ thuật viên bật nút máy ghi âm cho chạy. Trong máy lại phát ra giọng giận dữ đang bừng lên.

— Im mồm đi, cô gái kia ! – Harmoos rít lên – Bộ cô quên cô đang nói với ai hả ?

Trong xe lại vang tiếng giận dữ của Lila đáp lại : — Tôi biết tôi đang nói với ai chứ ! Với một kẻ điên ! Một ông chủ của bọn điên ! Chỉ có kẻ điên mới bỏ đi Miami vào lúc như thế này. Chỉ có một kẻ điên mới chọn một kẻ điên khác như lão Ismail này để giao cho hắn làm công việc quan trọng như vậy. Gặp khi khác thì chắc chắn là những chuyện điên như thế này sẽ không được tha thứ đâu.

— Ismail – Morton nói – Thì ra tên hắn là vậy !

Lại một cơn giận dữ khác vang lên khắp xe.

— Im đi, cô kia ! – Harmoos hét lên – Không có tôi thì các người lấy đâu ra tiền để thực hiện những công việc này ?

Morton đứng dậy, tựa người vào vách xe, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười trên môi tươi tắn hơn bao giờ hết.

Mọi người lại nghe cơn thịnh nộ của Lila bùng lên : — Ông đã đến thăm dân tộc tôi lần cuối khi nào ? Không phải dân của ông đâu. Mà của tôi! Để thấy “chúng tôi” sống ra sao. Để nghe những nạn nhân của bọn Do Thái la hét lên ! Ông đến chia sẻ nỗi đau đớn của “chúng tôi” lần cuối khi nào ? Ông đã nghe tiếng khóc của trẻ em “chúng tôi” mỗi lần chúng nghe tiếng máy bay của kẻ thù chưa ? Ông đã nghe tiếng bom nổ lần cuối khi nào ? Hay là ông có nhớ ông có nghe tiếng nổ nhưng mà ông vẫn còn sống không ?

Giọng Lila vẫn tiếp tục gào thét :

— Ông có biết trình trạng bị chôn vùi nhiều ngày mà không biết mình có được cứu ra hay không ra sao chưa ? Ông đã bao giờ thấy được những trẻ em nằm chết, lưng đầy vết đạn chưa ?

Morton nhìn Shema. Chị nhìn chằm chằm vào cái loa. Trong chiếc xe vẫn vang lên tiếng nói của Lila.

— Ông có biết chúng đã làm gì trong dịp Lễ Giáng sinh vừa rồi không ? Chúng đã hóa trang những quả bom thành những gói quà. Chúng để ở chỗ nào mà chúng biết trẻ em của chúng ta sẽ tìm ra. Không phải trẻ em của ông mà là của “chúng tôi” ! Ông tưởng đồng tiền của ông sẽ giải quyết được hết à ? Ông tưởng vì ông chi tiền là ông có tất cả à ? Ông có biết gì không, hả đồ điên !

Có tiếng đóng mạnh cửa. Những người trong xe không tài nào biết được là do Harmoos hay Lila đóng cửa. Ngay sau đó một kỹ thuật viên nói :

— Có tiếng gọi vào.

Morton chụp lấy một máy nghe, rồi đưa cho Shema một máy. Giọng nói một phụ nữ mà Matti đã xác nhận với Morton là cô gái giúp việc đã trả lời điện thoại.

— Salaam Alaikum – một giọng đàn ông vang lên, rồi cắt máy.

Morton nhìn Shema. Chị gật đầu.

*

**

Raza lái xe đúng với tốc độ cho phép. Buổi chiều trời âm u ảm đạm, giống như một ngày mùa đông ở Beirut vậy. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn cái bản đồ do công ty cho thuê ở La Guardia cung cấp theo xe. Nhưng dấu hiệu chỉ các đường cao tốc thì lại quá nhiều, và con đường rẽ vào Sweetmont đã được dựng cột ghi bảng rõ ràng rồi.

Hai lần cảnh sát thổi còi đã làm cho bắp thịt của hắn cứng đờ ra. Nhưng chiếc xe cảnh sát đã chạy qua, đi theo hướng khác. Để cho vững tâm, hắn đã mở rađiô để nghe một đài địa phương đang phát tin.

Đến ngõ rẽ ra Sweetmont, hắn nghe một bản tường trình cho rằng sẽ có một cuộc hòa đàm về hòa bình Trung Đông. Hắn thấy máu dồn lên mặt và hắn phải cố gắng để giữ bình tĩnh.

Không thể nào có hòa bình được cho đến khi bọn phục quốc Do Thái bị đẩy hết ra biển. Những quả hỏa tiễn của Irắc đã cho thấy khả năng đó. Chỉ có đầu đạn Scud rơi vào Tel Aviv mới làm cho bọn Do Thái run sợ mà thôi. Chỉ có thằng quỷ Mỹ mới có thể cứu được chúng. Đấy cũng là lý do khiến hắn phải trả thù thằng quỷ Mỹ. Và sau khi đã trả thù được rồi thì đừng hòng mà nói đến chuyện hội thảo hòa bình.

Raza nhìn lên bản đồ lần nữa, rồi rẽ qua phải. Một chiếc xe thùng đang chạy đến phía hắn. Raza liếc nhanh nhìn chiếc xe khi nó đi qua.

Chạy thêm một dặm nữa, hắn giảm tốc độ khi đến một ngã tư để rẽ qua phải, thì một chiếc xe vượt qua, có một cặp nam nữ ngồi ở phía trước. Qua khỏi ngã tư thêm một dặm nữa, hắn quẹo xe chạy vào địa phận của Harmoos.

*

**

Trong xe thùng, Morton an ủi anh kỹ thuật viên, anh lấy làm xấu hổ vì để cho máy camêra viđêô bị hỏng, anh loay hoay tháo tung các bộ phận bên trong máy ra. Ông nói với anh :

— Chuyện thường thôi, ai cũng gặp phải cả mà, Benjy.

— Nhưng đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy đến cho tôi, thưa đại tá. Tôi đã kiểm tra máy móc cả nửa giờ mà. Vậy mà vẫn như thế này đây.

Chiếc camêra bị trục trặc cách đây mấy phút.

Đằng sau xe, Danny lắng nghe qua máy đeo bên tai rồi ông ta gật đầu. Ông ta bèn quay lại gọi Morton.

— Michelle đã thoáng thấy hắn. Hắn đeo kính, nhưng đúng là vóc dáng và màu da của hắn.

Môt lát sau Matti gọi vào :

— Xe Chrysler, hai cửa màu xanh. Tài xế quẹo vào khu vực của Harmoos.

Morton cười với anh kỹ thuật viên.

— Anh thấy chưa, Benjy, cuối cùng rồi cũng tốt thôi.

Morton quay qua Danny, yêu cầu ông ta ra lệnh cho những xe hơi Nhạc khí đến điểm tập kết, và báo cho chiếc xe thùng của FBI biết những gì đang xảy ra.

*

**

Raza tức tốc đi đến chỗ Faruk Kadumi và Ismail đang làm việc. Hắn hỏi độc nhứt có một câu : “Bao lâu nữa ?”. Faruk Kadumi trả lời họ sẽ xong trong vòng một giờ nữa. Không nói thêm một lời, Raza bước ra rồi đến phòng làm việc của Harmoos. Lila, Nuri và nhà triệu phú đang đợi hắn ở đấy.

— Xin báo cho anh biết, tất cả đều xong xuôi rồi – Harmoos lên tiếng – Trước hết là tôi xin lỗi đã để cho công việc chậm trễ. Nhưng vì chính “Đức Ông” đã chỉ định cái thằng khốn kiếp Ismail này – Harmoos đằng hắng giọng rồi hắn nói tiếp, giọng trơn tru – Tôi xin phép được chia buồn với anh về vụ rủi ro xảy ra ở Li Bi. Anh cứ yên tâm, tôi xin được hân hạnh cung cấp cho anh vốn liếng cần thiết để anh xây dựng lại căn cứ khác.

— Chúng ta sẽ bàn đến chuyện ấy sau – Raza đáp – Chỉ xin anh cho biết chuyện đã được thu xếp như thế nào thôi.

Harmoos gật đầu ra dấu cho Nuri, tên này nhìn vào tấm kẹp giấy tờ rồi nói : — Mỗi tài xế sẽ rời khỏi đây cứ cách nhau hai phút. Họ sẽ đến bảy phi trường trong vùng. Tại mỗi nơi sẽ có phi cơ trong công ty máy bay tư của ông Harmoos chờ đợi sẵn. Họ đã có kế hoạch bay đến những thành phố đã được ấn định rồi. Đó là những thành phố Detroit, Chicago, Houston, Washington D.C., San Francisco, Los Angeles và Seattle. Nhân viên trong công ty vận tải của ông Harmoos sẽ đợi ở tại mỗi sân bay để nhận hàng. Đúng tám giờ sáng, giờ địa phương, mỗi hàng được giao đó sẽ được rải vào những mục tiêu đã chỉ định. Tại Detroit, vi rút sẽ được rải vào nhà máy dây chuyền chính của hãng Ford. Tại Chicago, các khu thị trường chứng khoán, ở San Francisco, tại khu tài chính, ở Los Angeles, vi rút sẽ được thả tại Burbank. Ở Seattle, nhân viên của chúng tôi bảo đảm sẽ thả vào nhà máy Boeing. Ở Houston thì tại chỗ ở của cơ quan NASA. Mỗi nơi như thế chúng tôi sẽ sử dụng hệ thống cấp nước và cho vào các máy điều hòa không khí…

— Phải chọn những mục tiêu nào có khả năng gây nên sự kinh hoàng thật lớn – Harmoos cắt ngang lời hắn – Nên chọn những mục tiêu đặc trưng của Mỹ để đánh sao cho gây được thiệt hại về các mặt : tiền bạc, uy tín, thực phẩm và giao thông. Vụ Trekfontein đã cho thấy phương pháp rải vi rút rất lợi hại, rất có hiệu quả.

— Còn ở Washington thì sao ? – Raza hỏi.

— À, Washington – Harmoos nói nho nhỏ. Hắn gãi sau một lỗ tai rồi cười, đây là lần đầu tiên hắn cười từ khi Raza bước vào phòng : – Trình bày đi, Nuri.

— Ở Washington, vi rút sẽ được rải dưới hình thức dùng một chiếc máy bay nhỏ được điều khiển từ xe phóng lên ở vùng ven ở Tòa Nhà Trắng. Lính canh gác thế nào cũng bắn hạ chiếc máy bay nhỏ ấy. Chính chúng sẽ mang lại sự hủy diệt cho tên Đại Quỷ và những kẻ quanh hắn. Đạn của chúng sẽ làm cho chai vỡ ra và chất nước ấy sẽ được bay tung tóe khắp vùng.

— Nếu chúng không bắn thì sao ? – Raza hỏi.

Nuri nhìn vào tấm kẹp giấy tờ.

— Thì chiếc máy bay sẽ được điều khiển để nhào vào cửa sổ của Phòng Bầu Dục. Vào mùa này cửa sổ đều mở rộng. Tổng thống rất ưa thoáng khí. Kết quả cũng như thế thôi.

— Còn New York ? – Raza hỏi.

— Tôi sẽ đích thân đến đó – Lila nói – Tôi sẽ thả hai chai từ trên khán đài của Tòa Nhà Chọc trời Empire State đủ gây nên thiệt hại rất lớn.

Raza nhíu mày : — Tôi biết ở đây có nhiều lính canh thường xuyên theo dõi để ngăn chận những vụ tự tử. Chúng sẽ ngăn không cho cô lên đâu.

Lila lắc đầu. — Sẽ có một cuộc diễu hành qua thành phố để cám ơn những công tác cứu hộ các khách sạn bị đánh bom. Mọi người sẽ thả bong bóng. Tôi sẽ buộc hai chai vào hai cái bong bóng. Có buộc dây nổ định giờ theo để sao cho chúng nổ khi còn cách mặt đường khoảng một trăm năm mươi thước. Sẽ có hàng ngàn người ở bên dưới. Kết quả sẽ rất khả quan.

Raza gật đầu rồi quay qua Nuri.

— Còn tôi, tôi sẽ lái xe suốt đêm đến Boston – Nuri nói thêm – Hai chai là đủ cho sinh viên của trường Đại học Harvard rồi.

— Anh thấy rồi đấy – Harmoos cười – mọi việc đều lo thật chu đáo – Hắn gãi mạnh vào lỗ tai.

Trong chiếc xe thùng, tất cả mọi người đều nghe rõ tiếng thở dài khoan khoái của Raza. Thế rồi Morton ngồi xuống trước máy, ông bấm nút, nói nho nhỏ và khẩn cấp vào máy phát. Vừa khi ông nói xong thì bãi đậu xe quanh chiếc xe thùng kiểm soát của FBI cũng trống vắng, và phía bên kia bãi, những điệp viên Liên bang cùng Vệ binh Quốc gia cũng theo họ di chuyển đến những mục tiêu đã được ấn định.

Morton đi lảng vảng sau những kỹ thuật viên, lắng nghe những câu chuyên rời rạc để rồi tổng hợp lại trong óc toàn bộ công việc phải ứng phó.

Từ dưới tầng hầm phát ra lời nói.

— … công việc này rồi có thay đổi được cái gì không ? – Ismail hỏi.

— Sẽ chứng tỏ cho bọn bạn bè của Do Thái thấy cái giá chúng phải trả. Thôi bây giờ thì lo làm việc đi – Faruk Kadumi đáp nhanh.

Sau đó chỉ còn tiếng chai lọ va nhau phát ra từ tầng hầm mà thôi.

Một máy chặn tin đã thu được câu chuyện giữa Harmoos và Nuri. Nuri nói :

— Tôi nghe họ nói chuyện trước khi cả hai vào phòng của cô ta. Cô ta vẫn còn trách ông là không ở nhà.

— Cứ mặc cô ta. Tiền bạc của tôi đưa ra sẽ làm cho hắn hiểu rõ vấn đề. Hắn là một con người thực tiễn. Hắn hiểu luật lệ ra sao rồi. Dĩ nhiên là hắn phải chiều lòng Lila vì hắn đang cần cô ta.

— Hắn đã chiều theo ý cô ta rồi đấy. Hắn đã bằng lòng để cô ta giết Ismail.

— Nhưng tôi không muốn giết hắn ở đây. Trước hết là phải dẫn thằng cha đần độn này đi chỗ khác đã.

— Cô ta cũng yêu cầu được thanh toán Faruk Kadumi nữa đấy, thưa ông Harmoos.

— Rồi sao ?

— Raza nói không. Hắn nói để hắn thanh toán thằng này.

Và, từ trong phòng ngủ của Lila, vang ra tiếng rên rỉ làm tình của hai người, rồi có tiếng Raza nói với cô nàng rằng hắn muốn được ngủ trong vòng một giờ.

Trong xe, Morton tiếp tục nghe, mặt ông ta có vẻ đăm chiêu cương quyết.

Lúc trời tối, những xe của Công ty Nhạc khí đã đậu quanh chiếc xe thùng ẩn mình sau một đám cây. Morton vẫn liên lạc bằng điện thoại với xe thùng kiểm soát của cơ quan FBI. Ông ra lệnh lần cuối :

— Cho tất cả xe làm lạnh di chuyển lên khu phố trên. Nhắc nhở mọi người khi thời giờ tấn công đến là phải nghiêm túc bắt tay vào việc, nhất là nhân viên của cơ quan Fort Detrick.

Đằng kia xe thùng đông đúc, Danny nói to cho biết Wolfie vẫn đang báo cáo về tất cả đều yên lặng.

Wolfie và Michelle ở đằng xa trong lùm cây, đang cố quan sát qua một ruộng ngô. Đằng xa bên kia ruộng ngô là ngôi nhà. Hai người có điện thoại di động, mang theo cung tên và mỗi người lại còn có thêm một khẩu UZI nữa.

Ở đằng mép một thửa ruộng khác, Lou đang ngồi xổm quan sát nhà sửa chữa xe hơi. Bên cạnh anh là một khẩu tự động TP-92,9mm với một kẹp đạn đôi.

Sau mười lăm phút ngồi quan sát, Lou gọi cho biết đoàn xe taxi ngoài ga ra bắt đầu di chuyển. Một phút sau, Wolfie báo cáo chúng đã xuất hiện ở đàng sau nhà.

Morton nhìn quanh xe, ông hỏi: — Mọi người sẵn sàng rồi chứ ?

Tất cả đồng thanh trả lời : “Đã !”.

Danny mở một hộp nhỏ bên cạnh khẩu súng phóng lựu. Bên trong hộp là những quả đạn lưu huỳnh, khi nổ sẽ phát ra một sức nóng đến năm ngàn độ.

— Shema ở đâu ? – Bỗng Morton hỏi.

— Cô ta ra ngoài, nói đi hóng mát một chút – Danny nói.

Morton bước đến ô cửa ở sau chỗ ngồi của tài xế. Bên ngoài, Goodman và lính đang mở những thùng nhạc cụ ra, lấy súng và xem xét đạn dược.

— Anh có thấy Shema không ?

Goodman hất đầu về phía lùm cây. — Chắc là đi tiểu.

— Tìm giúp cho tôi nhé – Morton nói vắn tắt.

Michelle đợi ở mép đàng kia của hàng cây.

— Thấy Shema không ? – Morton hỏi.

Michelle lắc đầu, Wolfie đứng sau cô ta cũng lắc đầu.

— Gọi Lou thử xem – Morton nói với cô – Có thể cô ấy đi với anh ta.

— Có thể cô ta biến lắm – Goodman nói sau lưng Morton.

Morton quay lại.

— Có thể cô ta thay đổi ý kiến – Goodman nói tiếp – Đường xưa lối cũ mà.

Morton nhìn qua ruộng ngô vào nhà. Ông nhớ lời cô đã nói với ông về luật lệ ở sa mạc.

— Anh nói cái gì, Sam ?

— Cô ta không phải người của mình, thưa đại tá. Có thể cô ta trở lại với nơi cô ta đã rời bỏ, nơi đã in đậm vào tâm trí của cô ta – Giọng của Goodman có vẻ cay đắng.

Morton cứ nhìn mãi ngôi nhà. — Vậy anh đề nghị ta làm gì bây giờ, Sam ? – Ông hỏi và nôn nóng muốn nghe câu trả lời.

— Chúng tôi sẽ đi tìm cô ta. Khi tìm ra, chúng tôi sẽ giết cô ta trước khi cô ta kịp nói cho Raza những gì cô ta biết.

Morton chỉ ruộng ngô rồi nói nhẹ nhàng :

— Anh về với lính của anh, Sam. Cứ tiếp tục công việc của anh đi.

Khi Goodman đi rồi, Morton quay qua Wolfie và Michelle :

— Hãy đi tìm cô ta và đem về cho tôi. Hãy nhớ cô ta vẫn là người của mình đấy nhé.

Ông nhìn họ chạy vào ruộng ngô, rồi ông chạy về xe.

*

**

Trong nhà bếp, Nuri dặn dò lần cuối các tài xế taxi :

— Đây là dịp may để các anh đánh một đòn chí tử vào kẻ thù. Nhưng hãy nhớ, các anh phải lái cho cẩn thận và tuân theo luật giao thông. Khi đến phi trường, các anh phải dừng lại khi gặp đội an ninh, rồi sau đó mới được phép lái vào sân bay.

Nuri đi len lỏi vào trong đám tài xế, phân phát giấy tờ cho họ.

— Đây là giấy phép hành nghề. Giấy tờ này xác nhận các anh đi phân phát thuốc men khẩn cấp.

Hắn gật đầu chỉ một đống thùng sắt được niêm phong kỹ lưỡng để trên nền nhà. Mỗi thùng đều có vẽ dấu Hồng Thập Tự.

— Nếu có ai yêu cầu xem bên trong, các anh chỉ lời căn dặn trên mỗi thùng có ghi nếu mở ở ngoài phòng thí nghiệm đã được khử trùng thì sẽ gây ô nhiễm cho thuốc men ở trong thùng. Lời căn dặn có đóng dấu của Bộ Y tế, cho nên không sợ gì hết.

Các tài xế lấy thùng rồi ra khỏi nhà bếp. Khi mỗi người đi ra, Nuri nhắc nhở họ nhớ rằng Đấng Đại Ala và Đấng Toàn thiện sẽ che chở cho họ.

*

**

Shema bước đi rất lặng lẽ mà cũng rất nhanh, chị đã đến phía bên kia ruộng ngô. Chị dừng lại để lấy vũ khí. Bên kia là một bãi cỏ. Rồi đến một lối đi. Có nhiều cửa sổ ở tầng dưới đang mở ra, và đèn trong các phòng đều sáng cả.

Chị cảm thấy bình tĩnh và quả quyết, như những lần chị đi làm nhiệm vụ. Không có gì làm cho chị thay đổi ý kiến để quay về. Chị vẫn là một chiến sĩ, với đầy đủ bản năng của một chiến sĩ để đương đầu với kẻ thù ngay, để tiêu diệt nó. Morton đã nói đúng. Một cảm tử quân không hề sợ chết. Và bây giờ chuyện đó vẫn còn hiển nhiên như thế.

Người cúi thấp xuống, chị lại nhớ cảnh chị quỳ bên cạnh Nadi. Chị lại nhớ ánh mắt của cô em gái, nó đã điên cuồng và thù hận một cách mù quáng. Shema nhớ ra tất cả những người khác chị đã thấy cũng đều như thế. Con quái vật đã tạo nên điều quỷ quái như thế quả thật là một kẻ phá hoại.

Một lần nữa, người canh gác, súng Kalashnikov trên tay, vòng ra khỏi góc nhà và đi trên lối đi. Chị đếm. Khi chị đếm đến hai mươi thì hắn biến mất ở sau nhà. Chị lại bắt đầu đếm. Lại đếm đến hai mươi thì người canh gác mới xuất hiện ra phía trước. Cũng mất hai mươi giây, hắn mới khuất khỏi tầm mắt của chị. Rồi tất cả lại giống như lần trước.

Kiểm tra lại hai con dao phóng bên hông chiếc quần Levis, Shema chạy băng qua bãi cỏ đến bên một cửa sổ. Trong phòng vắng vẻ, chị nhảy qua cửa rồi nhẹ nhàng đứng trên tấm thảm.

Từ ruộng ngô, Wolfie báo cáo cho Morton biết Shema đã ở đâu rồi. Thế là anh và Michelle tiếp tục bò về phía ngôi nhà.

*

**

Dưới tầng hầm, Ismail quay qua Lila. Đằng sau lưng hắn, chiếc tủ lạnh vẫn còn để mở. Trên bàn rải rác những chai không, những chai này đã chứa nước muối để hòa với vi rút bệnh than B.C . Hai cái chai “Đêm Hy Lạp” để lại cách đó một khoảng.

— Tôi rất tự hào đã phục vụ cho mục đích cao cả – Ismail nói. Hắn lau hai bàn tay vào quần.

Lila đứng trước mặt hắn với tư thế thật lạ lùng.

Ismail bèn hỏi :

— Tại sao cô lại nhìn tôi như thế ?

— Tại sao anh lại có ý nghĩ thế ? – Chị ta bỗng nghe chính giọng mình căng thẳng quá.

Một ý nghĩ lo sợ thoáng qua óc Ismail. Y thấy nét mặt của cô ta đằng đằng sát khí. Y còn nói to lên một cách vụng về : — Tôi muốn gặp ông Harmoos.

— Đứng yên đấy – Chị ta ra lệnh rồi thản nhiên đưa tay vào trong áo khoác lôi khẩu súng ra, khẩu súng nặng nề đen thui, mũi súng loe ra.

Ismail cảm thấy căn phòng tối sầm lại, như là mọi vật trong phòng đều tan biến trước họng súng đen ngòm đang chĩa về hắn ta. Hắn thì thào hỏi :

— Tại sao thế ? Tại sao thế ?

Lila bắn liên tiếp ba phát thật nhanh. Một phát xuyên qua trán của Ismail ngay đường chân tóc làm tung ra rải rác từng mảnh não. Phát thứ hai làm bay con mắt trái. Và phát thứ ba trúng vào miệng. Ismail vẫn đứng thẳng người trong một chốc, như thể là đạn không vào người y được. Rồi y đổ sầm xuống trên nền nhà lát đá, đầu đập mạnh xuống nền, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Lila vội bước lui để tránh khỏi bị vấy máu, chị ta nhét súng vào túi áo, rồi quay người rời khỏi tầng hầm.

Shema vừa bước đến cửa phòng thì cô nghe có tiếng người nhào xuống. Cô mở cửa he hé nhìn vào tiền sảnh. Có nhiều cửa, tất cả đóng hết, chỉ trừ một cánh đang mở hé hé. Cô thấy một cầu thang chạy xuống và có tiếng chân người đang bước lên. Shema liền chạy đến đứng nép mình sau cánh cửa đang mở một nửa.

Có lẽ nhờ giác quan thứ sáu, thứ giác quan xem như là bản năng sinh tồn của một con thú, khiến Lila dừng lại khi chị ta lên đến đầu cầu thang. Chị ta nhìn ra tiền sảnh. Tất cả đều trông giống như lúc chị ta đi xuống tầng hầm. Tuy thế chị ta vẫn biết chắc có cái gì đây. Có một ai đây. Từ từ, chị ta rút súng ra, rồi phóng người nhanh qua ngưỡng cửa.

Shema tức thì di chuyển liền, nhanh và gọn, nhích người ra khoảng một thước trước khi Lila nổ súng. Viên đạn xé tan khung cửa.

Vừa khi đó Lila nhận ra Shema. Chị ta dừng lại, quá kinh ngạc, bàng hoàng. Con dao của Shema đã cắm phập vào cổ của Lila rồi.

Khi Shema nhích người lui để tránh thây ma nhào xuống thì ở đằng kia tiền sảnh, một cánh cửa mở ra. Raza đang đứng đấy.

*

**

Trong chiếc xe thùng, Morton nghe Wolfie nói :

— Chúng tôi đã vào sát sau nhà. Không thấy Shema đâu hết. Chiếc taxi thứ ba đang chuyển bánh.

Danny nán lại chưa chuyển tin cho bên xe kiểm soát của FBI.

— Hãy báo cho ông Morton biết chúng tôi đã bắt được hai xe đầu rồi. Rất dễ dàng – Người nhân viên thường trực trả lời – Chúng tôi chỉ bao vây chúng lại rồi tóm cổ thôi. Nhân viên bên Fort Detrick đã chuyển các thùng sang xe chống lây nhiễm của họ rồi. Xe sẽ…

Trong xe thùng, họ nghe một giọng nói mới vang lên cắt ngang câu nói của viên sĩ quan thường trực.

— Mahmoud đây rồi ! Báo động ! Người có súng…

— Lôi nó ra ! – Có giọng chát chúa của một nhân viên FBI cất lên – Lôi nó ngay đi.

Nhiều tiếng súng nổ vang trên khắp các loa phóng thanh, rồi im lặng hoàn toàn. Viên sĩ quan thường trực lại lên tiếng :

— Chúng tôi giết chết một tài xế taxi. Hắn đến gần quá. Hắn đến gần máy phát tin.

— Còn cái thùng thì sao ?

— An toàn.

Morton quay qua Danny. — Chúng có nghe được không ?

— Để tôi gọi Wolfie xem sao.

Wolfie gọi về xe.

— Có hoảng loạn xảy ra trong nhà. Hai tên canh gác đi quanh bên ngoài để kiểm soát. Rồi giọng Wolfie thì thào – Các cửa sổ đóng hết. Tất cả xe taxi đều ra hết.

Morton nói qua micrô đeo ở miệng đến Goodman :

— Sam, anh cho lính của anh đến đấy nhanh lên, Matti, anh và cả Lou nữa. Canh chừng cho Wolfie và Michelle. Hai người ở phía sau mục tiêu đấy.

Morton nghe tiếng chân người chạy ở bên ngoài, rồi nghe những chiếc xe chạy. Lực lượng của Goodman sẽ tấn công cả hai mặt. Một nửa tràn ra con đường xe chạy chính, đánh bật các trạm gác, đánh nhà kho và xưởng thợ. Nửa kia sẽ tấn công vào nhà.

— Và Sam này – Morton nói tiếp – Shema đang ở trong nhà. Đem cô ta ra khỏi đấy, còn sống đấy nhé. Hiểu chưa ?

Goodman ngần ngừ một lát, rồi đáp : — Vâng, thưa ngài.

*

**

Khi Nuri chạy dọc theo bờ ruộng ngô, hắn nghe được tiếng người gọi nhau đi lấy vũ khí, rồi nghe tiếng súng nổ trong khi họ chạy vào vị trí chiến đấu. Hắn đưa khẩu súng Kalashnikov lên sẵn sàng bắn yểm trợ cho tên đứng canh đang rút lui vào trong ruộng ngô. Bỗng tên canh gác biến mất dạng.

Một mũi tên của Wolfie đã xuyên qua mang tai vào óc của tên gác.

Nuri dừng lại, hắn nhìn vào đêm tối.

— Majid – hắn gọi – Majid , mày ở đâu ?

— Đây, đến ngay đây – Michelle đáp bằng tiếng Ả Rập.

Nuri quay lại phía tiếng gọi, đưa súng lên. Khi vừa đưa lên, Wolfie đã bắn một mũi tên vào ngực y. Khi hắn nhào tới trước, phản xạ trong người Nuri đã khiến mấy ngón tay hắn kéo cò. Cả băng đạn tuôn hết xuống đất.

Ngay lúc ấy một loạt súng nổ phát ra từ một cánh cửa sổ, cánh cửa này không đóng. Đạn quét trên ruộng ngô.

Đạn đã trúng Wolfie khi anh chạy lom khom lui vào ruộng ngô.

Michelle nghe anh thốt lên một tiếng bất bình nho nhỏ, như thể là anh bực tức vì mình lắm. Ngay trước khi lăn đến bên anh, cô đã biết anh đã chết. Cô lấy cái điện thoại di động.

— Một người ngã rồi ! Một người ngã rồi ! – Cô la lên khẩn thiết trong điện thoại.

— Chúng tôi đến đây ! – Morton trả lời bằng tiếng Do Thái.

Michelle bò nhanh đến gần lằn đạn nguy hiểm ở trong nhà bắn ra. Chúng chắc không ngờ như thế.

*

**

Raza quay khỏi cửa sổ có hai người đang trút đạn vào ruộng ngô. Đây là phòng của cô gái giúp việc nhà. Chị ta đứng bên cạnh cánh cửa lớn, tay cầm súng chĩa vào Shema để canh chừng.

Raza mải miết bước quanh phòng, bất cần đến tiếng súng nổ. Hắn nhìn cái giường đơn, nhìn cái máy sưởi đang chạy mặc dù trời đang mùa hè, hắn nhìn cái kệ sách chất đầy tiểu thuyết ba xu. Hắn nhìn đủ thứ ngoại trừ Shema.

Quanh nhà, súng vẫn tiếp tục nổ.

— Tại sao mày lại làm thế ? – Hắn hỏi, giọng bình bĩnh, như thể hắn đang hỏi thời gian.

— Vì mày phản bội chúng tao – Shema đáp – Mày hứa hẹn với dân tộc tao quá nhiều ! Và chúng tao tin vào mày ! Khi nghe mày nói rằng để xây dựng một thế giới mới thì phải hủy diệt thế giới cũ, chúng tao đã tin mày ! Khi nghe mày nói phải đau khổ mới có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, chúng tao đã tin mày ! Vì mày mà Nadine đã chết ! Mày đã giết nó chết trước khi tao giết. Mày đã giết những người trong trại từ lâu rồi trước khi máy bay và súng đạn giết họ. Mày đã giết biết bao nhiêu người với triết lý sa đọa của mày và với những hành động quái đản của mày. Mày không phải điên đâu, Raza à. Mày là đồ quỷ sứ !

Hắn đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đằng cuối cánh đồng có những ngọn đèn sáng.

Những người đàn ông nơi cửa sổ nghiêng người ra ngoài, tìm tòi mục tiêu để bắn. Bỗng một tên ngã nhào lui vào phòng, một mũi tên găm vào đầu.

— Đóng cửa chớp lại ! – Raza ra lệnh.

Tên gác kia cố nắm dây kéo giật mạnh để hạ tấm cửa chớp bằng thép xuống.

— Cửa bị kẹt rồi ! – Hắn la lên.

Raza nhảy đến cửa sổ, giật mạnh tấm cửa chớp. Cánh cửa nhích xuống một tí rồi bỗng một mũi tên khác đâm vào cánh cửa. Hắn quay lại vào phòng, nhìn Shema chằm chằm.

— Bọn phục quốc Do Thái – hắn nói – Chúng bảo mày làm thế hả ? Hay là bọn Đức và bọn khác đã đến thăm mày ở nhà tù ? Chúng đã đầu độc đầu óc mày như thế hả ?

Hắn bước đến bên Shema. Hắn từ từ đưa bàn tay phải ra sờ má cô. Cô nhìn hắn thách thức. Hắn nhìn mấy ngón tay hắn một lát. Rồi rất nhanh và rất dã man khiến cho chị giúp việc phải khiếp đảm, hắn giật tóc Shema thật mạnh rồi lôi cô đến cửa sổ. Hắn quay người cô để mặt cô nhìn ra ruộng ngô.

— Morton – hắn la lên – Con đĩ Do Thái của mày đây !

Raza nắm lấy tóc của Shema, dúi đầu cô xuống để lộ cái cổ ra. Hắn đấm thật mạnh vào đầu cột sống của cô. Khi đầu cô gục tới trước, hắn đẩy cô ra cửa sổ.

*

**

Khi Morton đứng nơi ô vuông mở rộng sau người tài xế xe thùng, ông đưa ống nhòm nhìn được trong đêm tối lên nhìn khắp ngôi nhà, ông thấy Shema rơi ra ngoài, tay chân đung đưa, đầu gục xuống. Ông thấy cô rơi phịch xuống đất. Khi cánh cửa chớp đóng kín lại, thì chiếc xe thùng băng qua ruộng ngô.

Bấm nút trên một bộ máy, Danny đã cho mở nóc xe ra, đưa khẩu súng bắn tia sáng điện tử lên một cái khung sắt rộng. Danny ngồi lên một chỗ ngồi trên khung sắt, rồi bấm vào một nút khác. Khung sắt đưa cả súng lẫn Danny nhô lên trên nóc xe. Ông bấm một nút vào hộp kiểm soát của súng. Súng bèn kêu vù vù và bắn tia điện tử ra.

Lập tức có tiếng kính cửa sổ vỡ rào rào. Chốc chốc, tiếng súng trong các ô cửa lại bắn ra. Danny tăng thêm sức mạnh của tia điện tử. Tia điện bắn vào cửa chớp, tạo nên một âm thanh chói tai.

Chiếc xe của Morton tiếp tục chạy qua ruộng ngô. Ông nghe tiếng súng càng lúc càng nhiều ở phía đằng kia ngôi nhà. Ông bước lại vào xe, lấy khẩu súng phóng lựu, lắp vào một quả lựu đạn. Đưa súng lên vai, ông tựa người vào khung xe. Ông bắn. Quả lựu đạn nổ vào hông nhà. Một kỹ thuật viên đưa cho ông một trái khác. Morton lại bắn. Một quả lựu đạn phá hỏng một lỗ trên mái nhà. Morton bắn hụt hai quả vì mặt đất gồ ghề, khiến cho ông không thể nhắm đích xác được. Bên dưới, một kỹ thuật viên tiếp tục báo cáo tình hình diễn tiến.

— Lính của thiếu tá Goodman đã thanh toán xong nhà xưởng và nhà kho, và đã hợp lại với những người khác rồi. Matti và Lou đã gặp sự chống trả quyết liệt ở sau nhà. Cơ quan FBI và Vệ binh quốc gia muốn biết họ tiến về đâu.

— Họ đã giữ những chiếc taxi an toàn chứ ?

— Đã giữ an toàn, thưa đại tá.

Người kỹ thuật viên đáp xong, lại hét to trong máy micrô.

— Tất cả an toàn hết, thưa đại tá. Chiếc xe tải chống lây nhiễm đang chạy về Fort Detrick đấy.

— Tốt, nói họ chạy nhanh lên – Morton ra lệnh.

Bỗng chiếc xe thùng chạy chậm lại.

Morton thấy Michelle từ trong ruộng ngô đứng dậy, cô nhảy lên một chiếc xe con, tay vịn tấm kính hậu ở một bên. Cô hướng dẫn người tài xế lái đến chỗ Wolfie nằm. Khi người tài xế và hai kỹ thuật viên đưa thi hài của anh lên xe thùng rồi, Morton bắn thêm mấy phát nữa, phá hỏng một cánh cửa chớp ở tầng trệt. Ông đã có lối để vào trong nhà rồi.

Chiếc xe thùng chạy tới.

*

**

Matti và Lou chạy vòng ra cửa sau bếp. Toán quân của Goodman tiến thẳng vào phía trước, bắn qua nhiều cửa sổ, những cánh cửa chớp đã bị họ gài chất nổ phá tung ra.

Họ bò vào cửa lớn, gật đầu ra dấu, rồi đá mở tung cửa, vừa bắn vừa chạy vào.

Trong khi họ tuôn vào, một tên nhân viên của Harmoos nấp trong phòng giặt ủi ở kế bên, tung ra một quả lựu đạn.

Matti và Lou chết liền.

Nép người dưới cánh cửa sổ ở tầng trệt, Morton nghe có tiếng sụp đổ ở phía sau nhà. Ông ném một quả lựu đạn cỡ mạnh vào phòng. Tiếp theo ánh sáng chói mắt lóe lên là các ngăn kéo tung ra hết. Giấy tờ rơi ra vương vãi khắp nơi. Một người nằm chết trên nền nhà.

Khi Michelle leo qua cửa sổ vào với Morton, súng vẫn tiếp tục nổ. Hai người bò tới phía cửa, đẩy cái thây ma đi trước. Đến cửa, họ đẩy cái thây ma vào tiền sảnh.

Lập tức một loạt súng từ bên kia phòng bắn qua. Cái thây ma co lại.

Mấy ngón tay của Morton lướt nhẹ trên cò súng UZI, khẩu súng giật lùi nhè nhẹ khi ông bắn. Bên kia phòng, một khuôn mặt Ả Rập hình như bị trúng đạn vi không còn động tịnh gì nữa.

Morton và Michelle cùng khom người chạy vào phòng.

Tiếng súng lại nổ giòn hơn nữa. Morton liếc thấy một cánh tay đưa lên. Ông quay lại bắn, rồi tung người qua cánh cửa có người Ả Rập mà ông vừa bắn. Một lát sau, ở đằng sau ông, gian tiền sảnh sáng trưng lên. Rồi có tiếng kêu kinh khủng phát ra, tiếp theo là căn phòng trở nên tối thui.

Ông đợi một vài giây cho âm vang tiếng lựu đạn giảm dần đi, rồi mới chạy lui vào tiền sảnh.

Michelle và người ném lựu đạn cùng bị sức ép của phát nổ đẩy họ sát lại với nhau. Một cánh cửa ở cuối tiền sảnh bật mở rồi một bóng người vạm vỡ hiện ra, hai tay đưa lên.

— Xin đừng bắn – Harmoos van xin.

Cánh cửa ở sau lưng hắn ta bật mở, và Goodman phóng vào, nổ súng.

Harmoos quay người lại, hai bàn tay xòe ra khi trúng đạn. Rồi hắn đổ sầm xuống tấm thảm.

Lính biệt kích tuôn qua ngưỡng cửa. Từ dưới bếp, Danny cũng hiện ra, mặt lo lắng buồn rầu. Ông ta nói :

— Matti và Lou nằm chết dưới ấy. Và có người đã ra khỏi cửa. Bước lên máu mà đi. Dấu chân in rõ ràng.

— Lên lầu xem – Morton ra lệnh cho Goodman.

Lính biệt kích đi theo ông thiếu tá bước lên cầu thang chính của ngôi nhà. Khi họ lục soát các phòng ngủ, tiếng súng lại nổ. Morton và Danny tiến đến một cánh cửa đóng kín ở cuối tiền sảnh.

Danny nhặt một khẩu Kalashnikov nơi một tên Ả Rập nằm chết trong tiền sảnh, ông lấy băng đạn đi. Morton quay nắm cửa, còn Danny thì chĩa khẩu súng máy lên trần nhà ở trong phòng. Rồi cả hai cùng lao vào trong phòng.

Một loạt súng nổ bay trên đầu họ qua ngưỡng cửa.

Morton làm quen với ánh sáng trong phòng. Đây là một phòng khách rộng, đồ đạc sang trọng hỗn tạp trái ngược nhau: đivăng nệm và ghế bành, đồ gỗ xưa theo kiểu châu Âu, màn nhung và thảm phương Đông. Loạt súng bắn ra từ chỗ gần chiếc bàn cầu nguyện kê sát chân tường ở cuối phòng.

Morton bò sâu vào trong phòng. Từ sau một chiếc đivăng, Faruk Kadumi từ từ đứng dậy lờ mờ trong bóng tối, hai tay để trên đầu, nét mặt khiếp sợ.

— Tôi muốn đầu hàng – Hắn nói nho nhỏ.

Morton và Danny đứng dậy, súng chĩa vào hắn.

— Raza đâu rồi ? – Morton hỏi.

— Hắn đi rồi. Mới ra khỏi đây.

— Phía nhà bếp ! – Danny la lên.

Morton đẩy Faruk Kadumi đến cho một biệt kích :

— Giữ nó. Nếu nó có ý để trốn thoát, cứ bắn chết.

Goodman trên lầu bước xuống với cô gái giúp việc.

— Chúng tôi xem kỹ rồi, thưa đại tá.

Từ đằng xe có tiếng còi vang lên.

— Tất cả mọi người ngoại trừ Danny đều ở gần ngôi nhà – Morton ra lệnh. Ông chạy xuống bếp, Danny chạy theo sau lưng. Matti và Lou nằm ngay bên trong cửa sau. Morton và Danny vẫn chạy về phía chiếc xe thùng.

— Lấy súng bắn tia điện tử quét khắp ruộng ngô đi – Morton nói.

Danny leo lên xe, lấy súng bắn.

Đứng trên nóc xe, Morton dùng kính dạ quang nhìn khắp ruộng ngô. Không có gì. Khẩu súng bắn tia sáng điện tử vẫn tiếp tục hoạt động. Thế rồi ông thấy có cái gì đang di chuyển về hàng cây. Ông nhảy vào xe, ra lệnh cho tài xế và các kỹ thuật viên. Rồi ông lái xe vào ruộng ngô.

Ra đến giữa ruộng, xe bỗng bị sốc thật mạnh đến điếng người. Một vỏ xe bị nổ.

Morton leo vào phía sau xe, lấy khẩu súng phóng lựu rồi lắp vào một đầu đạn lưu huỳnh. Ông bỏ viên khác vào túi rồi nhảy xuống ruộng chạy bộ.

Trên nóc xe Danny chửi thề ỏm tỏi. Khẩu súng bắn tia điện tử bị kẹt.

Trong ruộng ngô, bốn bề yên lặng ngoài tiếng sột soạt do bước chân của ông gây ra. Morton dừng lại để lắng nghe. Yên lặng hoàn toàn.

Ông đến được giữa chiếc xe thùng và hàng cây thì những tiếng nổ vang lên sau lưng ông. Ông quay lại đúng vào lúc thấy Danny rơi khỏi thanh ngang ông ta đang ngồi xuống nóc xe.

Thế rồi chiếc xe thùng nghiêng ngả chạy về phía ông, khói bốc lên từ bánh xe còn tốt vì nó phải chịu đựng cả sức nặng của chiếc xe đè lên.

Morton quỳ xuống trên ruộng ngô, đưa khẩu súng phóng lựu lên vai. Chiếc xe tăng tốc lực, hai ngọn đèn pha quét một đường trên thân những cây ngô, tiếng của bánh xe bị sức nặng quá tải đè lên kêu ồn hơn nữa.

Morton từ từ đứng dậy, ánh sáng của đèn xe rọi vào người ông. Chiếc xe dừng lại cách ông khoảng một trăm mét, máy xe bị bốc khói, đèn vẫn sáng. Có người đứng dậy trên nóc xe.

— Morton – Raza la lên – Tao vẫn còn đủ vi rút bệnh than để tiêu diệt mày !

Bóng người vẫn đứng đấy, hai tay hoạt động.

— Phải trừng phạt mày – Morton nói nho nhỏ, vừa kéo cò khẩu phóng lựu – Xin cám ơn Chúa.

Chiếc xe thùng sụp xuống thành một đống lửa. Morton lắp quả đạn thứ hai rồi bắn lần nữa. Một ngọn lửa sáng khổng lồ bốc lên, rồi một tiếng rú dậy trời trong khi ngô trong ruộng bắt lửa cháy. Không còn gì – ngay cả giọt vi rút bệnh than B.C cuối cùng – để có thể làm sống lại cảnh địa ngục nữa. Mối hăm dọa đã vĩnh viễn chấm dứt.

Morton thả khẩu súng xuống, ông chạy tới trước, ở một bên chiếc xe có người động đậy. Ông ôm lấy Danny, vác ông ta lên vai rồi chạy nhanh về phía hàng cây.

Một chiếc trực thăng lơ lửng ở trên đầu. Nó hạ thấp xuống, không can thiệp mà chỉ theo Morton cho đến khi ông được an toàn ở hàng cây.

Đàng sau ông, ruộng ngô đang bốc cháy dữ dội quanh xác của chiếc xe.

— Anh được bình an rồi đấy, Danny – Morton cười nói vừa đặt Danny xuống đất – Tất cả đều ổn cả rồi.

*

**

Thế giới biết rất ít những việc đã xẩy ra này. Được thế là nhờ chính phủ và các cơ quan Tình báo có tài che đậy sự thực.

Việc ngôi nhà bị sụp đổ và Harmoos chết được gán cho là do một tai nạn rất bi thảm. Một số báo chí đăng tải lời cáo phó đã cho biết là ông ấy rất đam mê làm pháo và chơi pháo. Ngôi nhà đã chứa rất nhiều chất nổ làm pháo và chứa rất nhiều pháo bông, cho nên khi một thùng pháo bắt lửa đã làm cho cả nhà phát nổ như súng bắn. Ngọn lửa đã cháy lan ra cả ruộng ngô.

Harmoos đã chết, cùng với một số khác, trong đó có bác sĩ Faruk Kadumi. Một số đài Truyền hình đã nói rằng ông bác sĩ phẫu thuật đến thăm ông Harmoos để bàn thảo việc giải phẫu chứng bệnh béo phệ của nhà triệu phú. Còn tất cả số hai mươi bảy người chết trong vụ hỏa hoạn này đều là người Ả Rập cả.

Lính Vệ binh quốc gia, tình cờ có mặt ở khu vực này, họ đi luyện tập ngoài bãi trở về đã kịp thời giúp dập tắt ngọn lửa. Thực ra chẳng ai xác nhận được việc này. Tuy nhiên, vụ tai nạn này cũng đã hủy hoại mất của ông Harmoos một cơ sở kinh doanh phát đạt nhất, đó là Công ty xe Taxi Day Nite. Tất cả xe taxi đều tụ tập trong nhà để dự buổi tiệc hàng năm với ông chủ. Sau khi tất cả xe cộ bị hủy diệt hết, tài xế đứng trước một tương lai bấp bênh, họ đều chọn con đường trở vê quê hương sinh sống, ở Li Băng. Chính phủ đã giúp tạo điều kiện cho họ về quê. Thực ra thì chẳng ai biết được họ có về quê hay không nữa.

Sau khi tai nạn xảy ra một tuần, dinh cơ Harmoos đã được bán cho một công ty tư nhân có tên là Công ty Cải Tổ Nhanh. Giới truyền thông đại chúng đã cố gắng tìm hiểu về công việc làm ăn của công ty, nhưng họ đều gặp phải lời chối từ rất lễ phép.

Hôm sau ngày ngôi nhà phát hỏa, chiếc Concorde đã rời khỏi New York. Trên máy bay có một chiếc quan tài.

Một tháng sau, chiếc máy bay trở lại New York mang theo Thủ tướng Karshov và một đại biểu cao cấp của Israel để thảo luận những chương trình cho buổi họp thượng đỉnh về hòa bình cho Trung Đông. Khi chiếc máy bay trở về, có mang thêm một hành khách. Bác sĩ Mirian Cantwell đã được đề nghị, và đã nhận chức giám đốc Nha Phẫu thuật tại bệnh viện Jerusalem, ở đây Matti đã từng làm việc. Nàng nhờ thế đã hoàn toàn bình phục.

Nàng đến Israel đúng vào cái đêm truyền hình chiếu hai chương trình quan trọng, hai chương trình này cũng đã được thế giới đưa lên hàng tin tức quan trọng hàng đầu.

Đó là một nhà lãnh đạo của Li Bi đã cặp tay cùng cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống, ông Brent Appleton, bước vào Tòa Nhà Trắng. Cảnh này đã được quay phim để chiếu lên màn ảnh truyền hình khắp nơi.

Còn tại Teheran, thì vị thủ lĩnh Muzwaz đưa ra một lời công bố ngắn chào mừng hội nghị hòa bình về Trung Đông. Ngài còn nói thêm rằng ngài hy vọng lời tuyên bố của ngài sẽ chấm dứt các lời đồn đãi cho rằng các Vị Tu sĩ Hồi giáo đã từng có ý định gây nên một cuộc Thánh chiến.

Morton đã xem hai chương trình này tại máy truyền hình gắn trên giường bệnh viện Danny đang nằm. Sáng mai Danny sẽ ra viện, một lần nữa, ông lại bắt tay hoạt động tích cực.

— Chuyện cũ quả thật nực cười ! – Danny vừa nhún vai, vừa quay mặt khỏi màn hình.

— Tất nhiên rồi ! – Morton đáp – Tất nhiên rồi !

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3