Thẩm Hòe Tự gật đầu, bây giờ đã là bệnh nhân nên được đãi ngộ ngồi trên hàng ghế đầu tiên.
Đoàn Triết từ phía sau đổi sang ngồi bên cạnh anh, đưa mắt ra hiệu: “Tình hình thế nào?”
Vừa nãy Kỷ Xuân Sơn cõng anh đến tận trước cửa xe bus dưới con mắt của toàn bộ bạn học cùng lớp, hô to gọi hướng dẫn viên du lịch: “Anh ơi, chân bạn ấy bị thương ạ.” Nói xong lập tức thả người xuống chui vào xe bus, dứt khoát ngồi vào góc trong cùng hàng ghế cuối xe.
Thẩm Hòe Tự không muốn trả lời. Anh nhắm mắt lại cụng đầu lên cửa sổ bằng kính.
Bạc hà chết quéo rồi.
Đoàn Triết quay đầu nhìn xung quanh, hoàn cảnh lúc này không đủ riêng tư để tâm sự thầm kín, cậu ta đành nhắn QQ cho Thẩm Hòe Tự rồi kéo áo bắt anh nhìn điện thoại.
Thẩm Hòe Tự móc di động ra liếc một cái.
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Mày lại làm gì đấy? ]
Thẩm Hòe Tự nhíu mày.
[ Tự Thần: ‘Lại’ là sao? ]
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Chỗ ngồi của hai đứa mày là chuyện thế nào? Tính làm Ngưu Lang Chức Nữ à? Ở giữa phải ngăn cách hẳn một dải ngân hà? ]
Thẩm Hòe Tự nhìn xéo về hướng cuối xe thấy Kỷ Xuân Sơn đã đeo earphone nhắm mắt, làm anh lại liên tưởng về lần đầu tiên cùng hắn ngồi trên một chiếc xe bus.
[ Tự Thần: Cậu ấy tuyệt giao với tao rồi. ]
Đoàn Triết thoạt nhìn không quá bất ngờ.
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Cũng được đấy. ]
[ Tự Thần:? ]
[ Tự Thần: Mày có ý gì? ]
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Mày đã không tính đáp lại thì đừng đi trêu chọc người ta nữa. ]
[ Tự Thần: Tao trêu chọc gì đâu. ]
Thẩm Hòe Tự nghĩ một lát lại chột dạ bổ sung thêm.
[ Tự Thần: Cái gì gọi là trêu chọc? ]
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Mày bắt cậu ta cõng xuống núi là có ý gì? ]
[ Tự Thần: Chân tao không đi được. ]
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Thế không nhờ người khác được à? ]
[ Tự Thần: Tao sợ sau lưng không có ai ]
Còn chưa gõ xong hàng chữ, Đoàn Triết đã nhìn vào màn hình của anh, nhanh chóng ngắt lời: “Mày đang tự tìm cớ bao biện thôi, bộ không biết dùng điện thoại liên hệ chắc?”
Thẩm Hòe Tự không thể phản bác nổi, quả thật trong máy anh có phương thức liên lạc của toàn bộ thành viên lớp.
Đoàn Triết cúi đầu tiếp tục gõ chữ.
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Tao có lời thấm thía này phải nói cho mày nghe. ]
[ Tự Thần: Cái gì? ]
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Trai thẳng chọc gay, thiên lôi đánh xuống. ]
Sắc mặt Thẩm Hòe Tự hết đỏ lại trắng như cái đĩa pha màu, cuối cùng hoàn toàn đen kịt, tiếp tục gõ đầu lên cửa sổ kính thủy tinh.
Điện thoại vẫn rung lên bần bật, anh lười di chuyển chỉ nghiêng đầu liếc một cái.
[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Không phải điện thoại mày hết pin rồi à? Sạc bằng niềm tin hay gì? ]
Thẩm Hòe Tự quyết đoán tắt máy.
*
Chủ nhật Triệu Văn Nhân đưa Thẩm Hòe Tự đi bệnh viện kiểm tra, vết thương đúng là không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi khoảng một tuần, bác sĩ kê thêm cho anh một chút thuốc bôi.
Mấy ngày hôm nay anh đều đến trường bằng taxi, một là vì chân còn đau, hai là cũng có ý muốn tránh mặt —— Lỡ như đụng phải Kỷ Xuân Sơn trên xe bus thì xấu hổ lắm.
Nhưng sau đó anh nhận ra lo lắng của mình quá dư thừa.
Thời gian Kỷ Xuân Sơn đi học trở nên sớm hơn, tan học không chịu ở lại lâu thêm một giây, chuông vừa reo đã vội vã nhấc cặp sách lủi đi mất, đại khái cũng muốn tránh mặt anh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Hòe Tự bị người ta e sợ né tránh như ôn dịch.
“Gần đây không thấy Tưởng Mộng Nam xuống bàn cuối nữa nhỉ.” Đoàn Triết cùng anh đứng bên đường chờ xe taxi, thấy anh rầu rĩ không vui bèn giở giọng trêu ghẹo, “Ẻm vừa bị từ chối chắc chắn tâm trạng đang tệ lắm, là thời cơ theo đuổi tốt nhất đấy, cờ vào tay ai người đó phất thôi Tự Thần ơi.”
Thẩm Hòe Tự nhìn ra xa thất thần nói: “Tao không định nhân lúc cháy nhà hôi của đâu.”
Bên kia con đường là một quảng trường trung tâm mua sắm rất lớn, Đoàn Triết nhìn theo hướng mắt anh, hỏi: “Mày đang nhìn gì thế?”
“Đó có phải Kỷ Xuân Sơn không?” Thẩm Hòe Tự nheo mắt hất cằm về hướng đối diện.
“Ai cơ?”
“Người đứng trước cửa McDonald’s ấy.”
Tầm mắt Đoàn Triết định vị được cửa hàng McDonald’s, Kỷ Xuân Sơn đang cầm một ly nước ngọt, bên cạnh là một người con trai tay nâng cây kem, vóc dáng cao hơn Kỷ Xuân Sơn chút đỉnh.
Ánh mắt Thẩm Hòe Tự lóe lên nghi ngờ: “Người bên cạnh không phải học sinh trường chúng ta đúng không, chưa gặp qua bao giờ.”
Đoàn Triết đón được một chiếc taxi, miệng trả lời qua loa: “Nhìn không giống học sinh trung học, chắc là anh trai.”
Thẩm Hòe Tự nhăn mày: “Hai người chẳng giống nhau gì cả.”
Đoàn Triết giúp anh mở cửa xe: “Giống hay không thì liên quan gì đến mày?”
Thẩm Hòe Tự nghẹn họng chui vào xe taxi, lạnh mặt ném một câu “chào nhớ” rồi đóng sầm cửa lại.
Đụng phải ánh mắt như nhìn thấy quái vật của tài xế lái taxi.
– ——————-
Lời tác giả:
Sinh nhật Đoàn Triết cùng một ngày với tôi.
Kể chuyện cười không xong nổi câu đầu tiên giống tôi, thích xem anime, thích EVA cũng giống tôi.
Không sai, cậu ta chính là clone của tôi trong quyển truyện này đấy.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3