Trong năm đầu tiên sau khi Kỷ Xuân Sơn biến mất, đôi mắt này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Thẩm Hòe Tự, nhưng mặc cho anh dỗ thế nào cũng không chịu cười lên.
Về sau thỉnh thoảng nó lại xuất hiện, nhưng hình dáng càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Sau đó nữa, thậm chí Kỷ Xuân Sơn còn không chịu bước vào giấc mơ của anh.
Trải qua rất nhiều lần thất bại, Thẩm Hòe Tự không còn hy vọng vào ngày được tái ngộ Kỷ Xuân Sơn nữa.
“Bao nhiêu viên?” Ánh mắt Kỷ Xuân Sơn chứa đầy ý cười, hỏi, “Trong bình này có tổng cộng bao nhiêu ngôi sao?”
“Một ngàn viên.” Thẩm Hòe Tự khàn giọng.
“Nhặt mất bao lâu?”
“Không bao lâu hết.” Âm thanh nhẹ bẫng.
“Thẩm Hòe Tự, em đang sợ hãi chuyện gì?” Kỷ Xuân Sơn thu sắc mặt, ngửa đầu nhìn anh.
Thẩm Hòe Tự ngơ ngác quay đầu, vẫn không giải đáp được câu hỏi của hắn. Tình cảm anh dành cho Kỷ Xuân Sơn tựa như một tòa mê cung rắc rối phức tạp, không thể tìm thấy lối ra.
Kỷ Xuân Sơn không hỏi nữa, chỉ vươn tay thử nhiệt độ trán rồi đứng dậy mở đèn: “Ăn chút gì đã nhé?”
Thẩm Hòe Tự cũng giơ tay sờ thử, lần này hình như hạ sốt thật. Anh đi theo Kỷ Xuân Sơn xuống bếp, liếc mắt trông thấy cái nồi đặt trên bếp gas. Thường ngày anh rất ít khi dùng bếp ở nhà, càng không bao giờ đặt vật gì lên bếp lửa.
“Anh tự làm à?” Thẩm Hòe Tự mở nắp nồi ra xem, là cháo gà đã hầm nhừ. Suốt cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì, trong bụng trống trơn, lúc này cơn sốt hạ xuống đúng là có cảm giác hơi đói.
Kỷ Xuân Sơn bật bếp hâm cháo: “Tiên ốc làm đấy.”
Thẩm Hòe Tự lộ vẻ ngượng ngùng: “Hộp cháo của tôi đâu rồi?”
“Em không biết xấu hổ mà còn hỏi?” Kỷ Xuân Sơn chỉnh mức lửa vừa phải, quay sang tủ lạnh lấy hai quả trứng gà, “Shipper gọi cho em không được, đứng trước cửa nhà ấn chuông rất lâu, may mà gặp tôi đến đúng lúc đấy.”
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới bừng tỉnh hoàn hồn nhớ đến chiếc điện thoại bị biếm vào lãnh cung. Anh chạy như bay về phòng khởi động lại máy, chưa gì đã bị mấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ oanh tạc.
Tuy số lượng cuộc gọi nhiều, nhưng người gọi chỉ quanh quẩn vài đối tượng.
Phan Thận gọi hai lần, Kỷ Xuân Sơn gọi ba lần, Triệu Văn Nhân gọi tám lần, một dãy số lạ khác gọi hai lần, hẳn là của anh shipper đầy bất lực.
Thẩm Hòe Tự chọn trả lời mấy tin nhắn công việc khẩn cấp trước. Gần đây công ty bọn họ đang đàm phán hợp tác với vài bệnh viện tư nhân, nếu có thể đàm phán thí điểm thành công một dự án, sau này khó khăn trong việc thu hút khách hàng sẽ giảm đi rất nhiều, phần lợi nhuận tổn thất cũng không đáng nhắc tới nữa. Trước mắt một bệnh viện có ý định hợp tác rất cao, nếu không có gì bất ngờ sẽ nhận được câu trả lời nội trong tuần này.
Anh bỏ qua mấy chục tin nhắn chưa đọc của Triệu Văn Nhân, ấn mở WeChat Phan Thận.
Phan Thận gửi báo cáo số liệu của ngày hôm trước và nhắc nhở thêm vài lưu trình cần phê duyệt, kéo xuống một chút, nội dung tin nhắn ngày một kỳ quặc.
[ Phan Thận: Sếp Kỷ tới công ty tìm anh, tôi nói anh bị bệnh nghỉ ở nhà rồi. ]
[ Phan Thận: Hoa sếp Kỷ tặng đang để trên bàn. ]
[ Phan Thận: [ hình ảnh ] ]
Thẩm Hòe Tự run rẩy mở tấm hình ra xem —— Bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át đặt giữa văn phòng thiết kế theo phong cách lạnh lùng trông nổi bật đến không nỡ nhìn thẳng.
Không biết là nhân viên nữ nào còn quyên góp cả bình pha lê để cắm hoa.
Lúc đó anh bận ghen tuông lồng lộn nên hoàn toàn không suy xét đến vấn đề này, hiện giờ có lẽ toàn công ty đã biết tin sếp mình nhận được một bó hoa hồng cỡ đại đỏ chót, lại còn do một người đàn ông tặng.
Anh cầm di động trở lại bếp: “Kỷ Xuân Sơn, anh nói với người trong công ty tôi thế nào?”
Kỷ Xuân Sơn đang bận rửa rau: “Nói thế nào là sao?”
Thẩm Hòe Tự chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại: “Thứ này.”
“Thì nói thật thôi.” Kỷ Xuân Sơn bắt đầu lột tỏi, “Tôi nói là đến tặng quà sinh nhật cho em, nhờ Phan Thận sắp xếp đặt trong văn phòng.”
Thẩm Hòe Tự xuýt xoa một tiếng.
“Có chuyện gì à?” Kỷ Xuân Sơn ra tay xắt tỏi.
“Anh có thể đừng…” Thẩm Hòe Tự suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra từ thích hợp, “Khoa trương như vậy được không?”
“Không thể.” Kỷ Xuân Sơn chê anh chiếm chỗ nên đẩy người qua một bên, bắc nồi đổ dầu, “Tôi muốn để những người đang có ý định theo đuổi biết khó mà lui.”
Người theo đuổi chưa lui, Thẩm Hòe Tự đã lui trước mấy bước: “Trong công ty tôi làm gì có người nào muốn theo đuổi?”
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nhìn anh: “Ý em là ngoài công ty thì có?”
Thẩm Hòe Tự không nói lý nổi với tên lưu manh này đành quay đầu bước thẳng ra khỏi bếp.
“Xèo ——” Rau đã vào nồi.
Thẩm Hòe Tự ngồi lại ghế sô pha tiếp tục đọc tin nhắn.
Phan Thận hiếm khi gửi một tin nhắn thoại: “Còn chuyện này phải báo cáo với anh, trước ngày đi Châu Hải sếp Kỷ có hỏi tôi anh thường ghé tiệm ăn nào, tôi nói là Kim Duyệt Hiên ở phía nam ‘Con đường tình yêu’.”
Thẩm Hòe Tự: “…”
Chẳng trách hôm đó lại ồn ào đòi đi ăn món Quảng Đông, còn chuẩn bị đầy đủ cả đồ thay.
Thôi vậy, dù sao những người trong công ty cũng không thể quản lý chuyện đời sống cá nhân của mình.
Thẩm Hòe Tự lấy lại bình tĩnh mở tiếp WeChat của Triệu Văn Nhân ra, vừa chuẩn bị gửi một câu “Điện thoại hết pin” đã bị tin nhắn cuối cùng dọa giật mình.
[ Bà Triệu: Xuống máy bay mẹ sẽ qua nhà con. ]
Riêng vị này thì quản lý được.
Trong đầu Thẩm Hòe Tự nổ đùng một tiếng, vội mở miệng kêu to: “Kỷ Xuân Sơn, anh mau chạy đi ——”
Kỷ Xuân Sơn vừa làm xong một bàn đồ ăn khuya, lúc này đang đứng bên bàn ăn xếp đũa. Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Thẩm Hòe Tự, em có còn lương tâm không?”
– ——————-
Lời tác giả:
Vị trí anime đang tạm dừng: EVA bản rebuild EVANGELION:3.0 You can (not) redo: đoạn 1 giờ 19 phút.
Bổ sung một chút cho các chị em không xem anime, đoạn cốt truyện này Kaworu và Shinji đang ngồi trong Eva số 13, Kaworu muốn ngăn cản ‘Fourth Impact’ nên đã tự kích nổ chiếc vòng chứa bom trên cổ mình rồi nổ tung trước mặt Shinji.
Nhưng thật ra phiên bản rebuild chẳng liên quan gì đến TV series gốc cả, hơn nữa đã sửa đổi cách chết của Nagisa Kaworu, trong bản TV Kaworu bị Eva Unit-01 của Shinji bóp chết.
—
(Giải thích về mấy cái Impact thì rất dài dòng nếu các bạn không xem anime, nhưng đại khái mỗi lần có ‘Impact’ là 1 lần nhân loại bay màu, nói vậy cho dễ hình dung LOL)
.
.
Từ đoạn này trở xuống là phân tích của cá nhân mình về tương quan giữa 2 nhân vật chính trong truyện và cặp Kaworu – Shinji trong EVA, dựa trên những chi tiết tương đồng và ám chỉ của tác giả. Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân và không được ai confirm, nếu không có hứng thú cứ bỏ qua nha.
Từ ngày Dr.Triết wibu tặng figure Shinji cho Tiểu Tự và Kaworu cho anh Kỷ thì vận mệnh 2 người này gần như đã bị trói chặt vào 2 nhân vật tương ứng trong phim, Tiểu Tự ra tay tiêu diệt mối tình đầu đúng vào ngày sinh nhật mình (những chương sau sẽ kể chi tiết) và anh Kỷ xem như “chết” trong cuộc đời Tiểu Tự suốt 13 năm giống với tình tiết Shinji điều khiển Eva giết Kaworu trong tập 24 bản TV series.
Đến thời điểm hiện tại, EVA công chiếu bản phim rebuild, Kaworu xuất hiện trong movie một lần nữa với vai trò mới nên anh Kỷ cũng biến thành “vị tình đầu như xác chết vùng dậy” quay trở lại cuộc đời Tiểu Tự bằng một vị thế hoàn toàn khác (đối tác đầu tư). Theo tiến triển của mạch phim mà tất cả các fan đều biết, dù Kaworu có nhiều đất diễn hơn nhưng vẫn không thoát khỏi số phận phải chết vì Shinji, thế nên anh Kỷ đã nhận định sinh nhật Tiểu Tự chính là ngày phán quyết mình có “chết” trong cuộc đời đối phương một lần nữa hay không, đó là lý do ảnh cố ý mở phần phim rebuild 3.0 và bấm dừng ngay đoạn Kaworu chuẩn bị tự vẫn như một lời nhắc nhở: Ảnh đang đánh cược nửa đời còn lại của mình dựa trên câu trả lời của Tiểu Tự (thực ra sau khi lục thấy blu-ray, manga với figure trên kệ sách nhà người ta là trận cược này ảnh nắm được kha khá phần thắng rồi, anh ta lục hẳn được bình đựng sao dạ quang luôn mà giả vờ ngạc nhiên đấy:D Nhưng vì trauma quá khứ quá mạnh nên nếu không có một câu trả lời chắc chắn thì mọi thứ không có ý nghĩa gì hết).
Thực tế chứng minh lần này anh Kỷ thắng, hai bên sìmp lỏd ngang nhau nên từ giây phút này trở đi, hai người chính thức thoát khỏi vận mệnh của Kaworu và Shinji, bắt đầu cốt truyện riêng của chính mình.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3