Chương 16: Devo.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“Vậy. . . Ta đi làm thủ tục thôi. . .!”

“Ừm!”

. . . . . . .

Tiến vào bên trong khách sạn, cả nhóm sáu người nhanh chóng đi tới quầy lễ tân.

“Xin lỗi quý khách, nhưng chúng tôi đang kín phòng, ở thời điểm này. . .các phòng sẽ không nằm cạnh nhau, có sao không ạ?” Người lễ tân liên tục nói xin lỗi.

“Thôi thì cũng chịu vậy! Về phòng thì. . .Ta và Avdol sẽ ở chung phòng!” ông joseph quay đầu lại nhìn mọi người và nói.

“Tôi và Jotaro sẽ ở chung phòng vì chúng tôi đều là học sinh!” Kakyoin nói.

“Thế cuối cùng thì là. . .phòng của Polnareff và Anne. .được chứ?” ông Joseph hỏi với thái độ hơi nghi ngờ.

“Đùa à? Có c·hết tôi cũng chẳng ở chung với hắn đâu!” Anne kịch liệt phản đối.

“Hừm. . .tuy nó là trẻ con nhưng vẫn là phụ nữa mà. . .được rồi cho bọn ta 4 phòng đi!” ông Joseph nhìn Anne một chút rồi quay về phía lễ tân nói.

“Vâng!”

Chẳng mấy chốc người nhân viên lễ tân đã đem ra chìa khóa của từng phòng, quả đúng là các phòng đều cách nhau rất xa từ tầng 9 đến tận tầng số 12.

Polnareff nhanh tay định lấy chìa khóa phòng 912 thì lại bị Kakyoin nhanh hơn c·ướp mất, cậu ta nắm lấy chìa khóa và nói:

“Vậy chúng tôi đi trước nhé! Đi thôi Jotaro!”

“Hừ. . .có phòng riêng thì ta cũng thấy thoải mái hơn! Đỡ phải để ý tới bọn trẻ con. . !” Polnareff cầm lên một chiếc chìa khóa khác, cố tình lượn lờ qua trước mặt của Anne và nói.

“Đi thôi chứ đợi chờ gì nữa? Từ Hồng Kông tới giờ mệt lắm rồi. . .nhanh chóng tranh thủ lúc yên ổn còn đi tắm cái nào!” Polnareff lại nói.

Những người khác thấy vậy thì cười cười gật đầu, họ cũng rất mệt mỏi sau khi trôi dạt trên biển.

. . . . . . . . . . .

Kakyoin và Jotaro đã kéo nhau lên tới tầng 9, họ đang đứng trước cửa phòng của mình.

Kakyoin nhanh tay lấy ra chìa khóa phòng rồi mở cửa bước vào trong, cả hai người Jotaro và kakyoin đều nhìn nhau gật đầu ăn ý.

Họ phải kiểm tra xem có kẻ địch nào trốn ở trong phòng hay không, Jotaro thì mở cửa phòng tắm, Kakyoin thì kiểm tra mấy ngăn tủ.

“Không thấy gì cả nghi cả. . .cậu thì sao? Kakyoin?” Jotaro bước ra khỏi phòng tắm và đi tới gần giường ngủ, thế nhưng hành động kỳ lạ của Kakyoin khiến cho cậu ta sững sờ.

Chỉ thấy Kakyoin đứng im ở trước của cái tủ lạnh mini, một ngón trỏ đặt ở trước môi ra hiệu im lặng, cậu ta chỉ chỉ vào nóc tủ lạnh nơi mà đống đồ uống được bỏ ra từ bao giờ đang chảy nước lạnh xuống.

“Tôi cũng chẳng thấy được cái gì khả nghi cả. . .có lẽ chúng ta đã lo lắng thừa thãi rồi!”

“Yare yare. .!” Jotaro thấy vậy thì nghiêm túc gật đầu.

. . . . . . . . . . . .

Tên của ta là Devo. . .là một trong những thuộc hạ trung thành nhất của ngài Dio, vì lợi ích của ngài ấy ta đã tới Singapore và chuẩn bị á·m s·át lũ người nhà Joestar và đồng minh của bọn chúng.

Ta đã thuê trước hầu hết các phòng trống ở trong khách sạn này. . .! Chính vì như vậy mục tiêu của ta mới phải nghỉ lại ở những phòng cách xa nhau.

Nhờ có vậy thì ta mới có thể hạ gục từng đứa một mà không khiến cho những tên khác phát hiện, mục tiêu đầu tiên của ta chính là chủ nhân của căn phòng 912!

Ta cố tình lấy hết đồ uống ở trong tủ lạnh ra, rồi đặt chúng ở ngay trên nóc tủ, còn bản thân thì trốn ở bên trong cái tủ, ta cố ý tạo ra những sai sót lớn để khiến cho chúng phát hiện ra, nơi mà ta đang ẩn nấp.

Điều này sẽ khiến cho bọn chúng mất cảnh giác vì tưởng ta là một gã đần, tiếp theo vì đã quá mệt mỏi trong việc đối phó với những tay sát thủ đi trước, chúng chỉ muốn được nghỉ ngơi nên sẽ cố gắng hạ gục ta nhanh nhất có thể.

Và đó chính là cách mà Stand của ta hoạt động!!

Lá bài số 15 Ác quỷ đại diện cho sự: Tàn phá, b·ạo l·ực, kịch liệt, nỗ lực phi thường, vũ lực, t·ử v·ong; những gì đã được định trước, Ngược: Sự c·hết chóc, sự yếu đuối, nhỏ nhen, mù quáng.

Ebony Devil!!!

Khả năng của nó vô cùng đáng sợ, nó cho phép ta chuyển dời sự hận thù của bản thân lên đồ vật và điều khiển nó, thứ ta định điều khiển chính là con búp bê ta cố tình đặt ở trong phòng.

Không ai nghĩ tới việc một con rối đồ chơi sẽ là một cỗ máy g·iết chóc cả, khi đó ta chỉ cần trốn ở một nơi an toàn và việc còn lại sẽ dựa vào Ebony Devil.

“Quả là một kế hoạch thiên tài kuh kuh kuh kuh!”

Thời cơ của ta đã tới khi chúng bước vào phòng, kẻ địch có hai tên, nhưng không sao. . . .

Bây giờ thì chúng đã phát hiện ra giấu vết mà ta để lại rồi chứ nhỉ?

. . . . . . . . . .

“Tại sao họ lại bỏ mấy thứ này ra ngoài nhỉ? Có lẽ cái tủ lạnh này bị hỏng rồi. . .! Để tôi xem nào?” Kakyoin nói.

[ Đúng rồi! Hãy mở nó ra đi. . .!] Tay sát thủ ở bên trong cười khoái chí.

Thế rồi cậu ta nhanh chóng lật ngược cái tủ lạnh lại, đẩy phần cửa của tủ lạnh xuống mặt sàn, cậu ta triệu hồi Heirophant Green rồi khiến cho nó tuột thành một dải băng thật dài sau đó buộc chặt cái tủ lạnh lại.

“Mấy lũ các người không để cho bọn ta nghỉ ngơi một chút nào à? Thôi được rồi. . .” Kakyoin nhìn Jotaro gật đầu và nói.

Jotaro thì tiến lên quan sát, cậu ta thấy cái dây điện đã bị rút ra từ bao giờ, cầm nó lên và cắm trở lại, cái tủ lạnh khi có điện thì bắt đầu khởi động và tuôn ra hơi lạnh.

Tay sát thủ ở bên trong thì bắt đầu nổi da gà vì lạnh, người của hắn ta run lên, thế nhưng hắn cũng không phát ra một tiếng động hay cử động nào.

[Chỉ cần đợi một lúc mà không thấy hiện tượng lạ thì chắc chắn chúng sẽ tưởng rằng mình đã nhầm, không có ai trốn ở trong tủ lạnh cả và rồi chúng sẽ thả ta ra!]

Thế nhưng một phút trôi qua!

Hai phút trôi qua!

Ba phút trôi qua!

Năm phút Trôi qua!

Lên tới 10 phút, Devo bắt đầu run lên cầm cập vì lạnh nhưng bọn Kakyoin vẫn không chịu mở cửa ra, hơi lạnh đã kết tủa thành những lớp băng mỏng dính ở trên tóc của hắn ta.

[Lũ khốn. . .lũ khốn. . .lũ khốn. . .!]

Thế nhưng không khí lạnh bỗng chốc dừng lại, chiếc tủ lạnh cũng ngừng hoạt động giống như nó bị ngắt điện, Devo thấy như vậy thì thở phào một hơi, nếu còn ở trong này lâu thêm chút nữa chắc chắn hắn sẽ trở thành người dùng Stand đầu tiên c·hết cóng.

Đã vậy lại còn c·hết ở trong tủ lạnh.

“Jotaro. . .một, hai, ba. . .”

Chiếc tủ lạnh bị Kakyoin và Jotaro nâng lên, cả hai người chầm chậm bê nó đi ra khỏi phòng.

“Chúng ta sẽ ném nó thẳng xuống từ cửa xổ! Để cho chắc chắn có lẽ chúng ta nên đi tới tầng thượng!” Kakyoin nói.

“Ừm. . .đúng ý của tôi?” Jotaro gật đầu đồng ý.

Mặt của Devo lúc này xanh như đít nhái, cái con mẹ nhà mày, ai khiến hả? ai khiến chúng mày phải tốn công như vậy hả? Không phải chỉ cần mở cửa tủ lạnh ra là xong à?

“Ồ! Kakyoin. . .Jotaro! Hai đứa bê cái tủ lạnh đi đâu vậy?” lúc leo lên tới tầng 11, Jotaro và Kakyoin gặp ngay Joseph ở trên hành lang, ông thấy hai thằng cháu đang thó cái tủ lạnh của khách sạn đi đâu đó thì mới hỏi.

“À ông Joseph. . .! Không hiểu tại sao cái tủ lạnh này ở phòng chúng tôi bị hỏng mất, nên chúng tôi định đem nó đi sửa, không có gì đâu! Bọn tôi đi trước nhé. . .!” Kakyoin nhẹ nhàng nói, vừa nói cậu ta còn vừa cố tình gõ gõ thật mạnh lên cái tủ.

Tiếng gõ mạnh ở bên ngoài tạo ra mấy tiếng động cực kỳ khó chịu ở bên trong cái tủ.

Sửa. . .sửa. . .sửa cái con khỉ, cái thứ duy nhất cần sửa ở đây là cái đầu của mày đó? Đã thấy ai đem đồ bị hỏng lên tầng thượng để sửa bao giờ chưa hả? Hả? Hả? Hả cái thằng óc lợn mặt cá sấu mắt diều hâu này?????

Devo nằm ở bên trong cái tủ thì run cả người lên không biết là bởi lạnh hay là bởi tức.

“Ồ. . .sao không gọi lễ tân để họ mang lên đó hộ cho? Sao phải phiền phức thế?” ông Joseph lại nói.

“Không cần phải làm phiền bọ đâu! Chúng tôi tự có cách. . .!” Kakyoin mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cậu ta cùng với Jotaro tiếp tục kéo cái tủ lạnh lên tầng thượng.

“Rầm!”

Hai người đặt cái tủ xuống tầng thượng, chọn một vị trí nắng nhất và để ra chỗ đó, Kakyoin thực sự không có ý định ném cái tủ xuống dưới từ tầng thượng.

“Cậu không định ném nó xuống à?” Jotaro hỏi.

“Tôi chợt nhớ ra rằng nếu ném rác bừa bãi chúng ta có thể sẽ bị phạt ở đây đấy! Nên tôi đổi ý rồi. . .có lẽ chỉ cần phơi nắng một chút là cái tụ sẽ tự chạy được!” Kakyoin bó tay và nói.

Cả hai kiếm lấy một vật cực nặng rồi đặt lên trên nóc tủ, chỉ có như vậy thứ ở bên trong mới không thể thoát ra được.

Devo ở bên trong thì thở phào, chỉ là nhốt ở trên tầng thượng thôi mà, việc đó không làm khó được hắn, thế nhưng theo thời gian trôi qua Devo lại không còn dám nghĩ như vậy.

Cái nắng gắt và gió biển vô cùng khó chịu làm cho mấy tảng băng kết ở trong tủ lạnh chảy ra, chỗ nước đấy dính ướt nhẹp cả người của Devo.

Chưa dừng lại ở đó nhiệt độ bên trong cái tủ cũng dần cao lên, từng giọt từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống, thời gian cứ như kéo ra thật dài đối với Devo.

Cuối cùng hắn ta cũng không thể chịu được mà tìm cách phá cái tủ lạnh để chui ra, trái với tưởng tượng chiếc tủ lạnh chỉ bị buộc chặt bởi lớp dây lên ngoài, Devo có thể dễ dàng thoát ra.

Hắn ta mở tung cánh cửa để đón gió mát từ biển, thế nhưng như vậy có hơi mát quá rồi thì phải.

“Ccái. . .cái quái gì đây???????”

Devo nhìn xuống khoảng không vô định ở dưới chân, hắn ta sợ đến chóng cả mặt vội vàng chui tọt vào trong cái tủ.

Hóa ra hai ông thần Kakyoin và Jotaro không hề lừa hắn, họ đều đem cái tủ lạnh “Phơi” ở trên tầng thượng, là treo lên phơi chứ không phải là đặt xuống phơi.

Cái tủ lạnh bây giờ lắc lư theo từng cơn gió biển thổi vào, nó cứ đu đưa ở giữa không trung, ngày hôm đấy tất cả nhân viên và khác cử khách sạn đều nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

“ĐỒ KHỐN! THẢ TAO XUỐNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

(Cảm ơn Nhất Thụ đã đề cử!)

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3