Chương 20: Yellow Temperance!


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“Đây không phải là Kakyoin! Ngươi là ai?” Jotaro giật mình nói.

Đúng lúc này thì tay g·iả m·ạo cũng đứng dậy hắn ta nhìn Jotaro rồi lên tiếng:

“Ngươi không nhận ra rằng cơ thể của ta đang ngày một lớn lên hay sao? ”

Hắn ta vừa nói vừa đi tới trước cửa của cáp treo, bây giờ tay g·iả m·ạo Kakyoin đã cao hơn cả Jotaro, hắn vừa nói vừa gõ gõ tay lên tấm thép trên cáp treo vừa lườm Jotaro.

“Ngươi là thứ gì vậy chứ?” Jotaro nói, khuôn mặt của cậu ta đằng đằng sát khí.

[Stand sao? Nhưng mình vừa chạm được vào hắn? Trên đời có loại Stand có thể chạm vào được sao?] những câu hỏi liên tục lóe lên trong đầu của Jotaro.

Đúng! Có Stand mà con người có thể chạm vào được, chỉ là Jotaro không biết mà thôi, giống như Stand của tên sát thủ này, người bình thường có thể chạm được vào.

Ngoài ra thì con gái của Jotaro với Stand Stone Free gần như là một bộ phận của con bé, nên nó có thể t·ấn c·ông được những Stand khác bằng chính cơ thể của mình mà không cần phải thông qua Stand.

Jotaro thở dài rồi bước vào bên trong khoang cáp treo, cậu ta để lại Anne ở ngoài một mình, như vậy thì mới đảm bảo được an toàn cho cô bé.

“JoJo!” Anne chạy theo và lo lắng gọi lớn tên của cậu ta như muốn nói Jotaro đừng đi, thế nhưng chẳng có ai trả lời cả.

Cáp treo đã bắt đầu di chuyển, tay g·iả m·ạo nhìn Jotaro và nói:

“Stand này có khả năng đồng hóa với máu hoặc thịt mà ta đã ăn. . .giúp nó trông giống như người thường và có thể chạm vào được!

Stand của ta đại diện cho lá bài ôn hòa: Yellow Temperance!

Nhìn đi! Đây. . .mới chính là khuôn mặt điển trai đích thực của ta!” Kakyoin g·iả m·ạo lên tiếng, thế rồi từng khối thịt trên người hắn ta bất ngờ vặn vẹo và di chuyển.

Chúng biến thành một đống chất nhầy màu vàng như nước tiểu, cùng lúc đó thì chủ nhân Stand đích thực cũng hiện thân.

Đó là một gã đàn ông cao lớn, để trần thân trên, hắn có một mái tóc đen quăn tít dài tới tận bả vai, gã chỉ cười cười rồi nói:

“Nào! Nào! Nào! Nhìn tay của người đi kìa! Jotarokun! Có một ít chất nhầy đã dính vào ngươi khi t·ấn c·ông ta đó!”

Jotaro giật mình giơ bàn tay nên, chỉ thấy một xíu chất nhẩy màu vàng dính ở trên ngón út của cậu ta, tay sát thủ lại tiếp tục nói:

“Nghe rõ đây!! Nếu chạm vào nó thì nó sẽ tiếp tục lan ra những ngón tay khác, trên tay trái của ngươi đấy! Nên dùng cái tay đó mà hất mũ đi chứ nhỉ?

Stand của ta là loại ăn mòn, càng ăn thì nó lại càng lớn! Dù ngươi có dùng cách nào thì cũng nhất định sẽ không thể loại bỏ được!”

Những giọt máu bắt đầu chảy ra từ ngón út của Jotaro, cậu ta giật mình nhìn đống chất nhầy đang lan ra chậm chạp như sên, nghiến chặt răng và nói:

“Thằng khốn!”

Star Platinum nháy mắt xuất hiện, nó tung một nắm đấm cực mạnh tặng cho tay sát thủ.

“Ora!”

Thế nhưng tay sát thủ chỉ cười một cách tự mãn, mấy cái chất nhầy màu vàng nhanh chóng bao bọc lấy hắn.

“”Ora” cái gì cơ? Ta sẽ lấy phân nhét vào mồm ngươi trong khi bị Stand ăn mòn!” Tay sát thủ cười cười, rồi ra lệnh cho mớ chất nhầy quấn lấy cánh tay của Bạch Kim Tinh.

Nháy mắt một ngọn l·ửa b·ùng l·ên đốt cháy cánh tay của Jotaro.

“Ccái gì? Cháy ư? Đđồ khốn?” Cánh tay của Star Platinum đã bị khóa chặt bởi chất lỏng.

Lúc này ở bên ngoài.

Anne nhanh chóng gọi điện cho nhóm của Joseph để tìm người tới giúp Jotaro.

“Ôông của anh JoJo! G·ay to rồi!”

“Anne sao thế?” Joseph ở đầu dây bên kia bắt máy hỏi.

“Kkakyoin là. . .” Anne sợ tới mức nói lắp bắp.

“Kyakyoin?”

“Không lẽ là thật? Cậu ta đã phản bội chúng ta?” Avdol lo lắng hỏi.

Ở đầu bên này Anne lại tiếp tục lên tiếng:

“Mặt của Kakyoin. . .đã rời hẳn ra rồi! Nhưng Kakyoin đó không phải là Kakyoin! Còn nữa JoJo đang ở trong cáp treo và bị thứ gì đó ăn ngón tay nên gay to rồi!!”

“Bình tĩnh! Giờ cháu đang ở đâu?” ông Joseph hỏi.

“Một trạm xe cáp treo gần trung tâm mua bán! Anh ấy đang bị t·ấn c·ông! Kakyoin đang t·ấn c·ông JoJo!” Anne sốt ruột nói, cô bé vẫn chưa biết kẻ đối đầu với Jotaro ở trong cáp treo chỉ là một tên g·iả m·ạo.

“Cháu hãy mau chóng quay trở lại khách sạn!” Joseph ở đầu dây bên kia nói.

“Có ai đó đang nhắc tới tôi à?” Kakyoin lúc này vừa mới chạy về từ bệnh viện, v·ết t·hương đã được sơ cứu xong, cậu ta còn quấn băng ở đầy chỗ trên người, vừa mới tới cửa đã nghe thấy có người gọi tên của mình, Kakyoin lên tiếng hởi rồi chậm rãi bước vào.

“Kakyoin?! Nãy giờ cậu đi đâu vậy? Mà hơn hết cậu bị làm sao thế kia?” Avdol và Joseph nhìn thấy Kakyoin bước vào thì ngạc nhiên hỏi.

“À! Tôi vừa bị t·ấn c·ông bởi người dùng Stand! Mấy cái này được tặng kèm khi chiến đấu với hắn! Mà, Polnareff, Jotaro với Anne đâu rồi?” Kakyoin sờ sờ lên v·ết t·hương đã được sơ cứu, chúng vẫn còn đau nhói, cậu ta hỏi.

“Không phải đâu! Đấy không phải Kakyoin thật đâu! Đó chỉ là tên g·iả m·ạo mà thôi!” ông Joseph xác nhận Kakyoin này là thật thì mới nói cho Anne ở đầu dây bên kia.

“Cháu biết thừa mà!” Anne hét lớn, đúng lúc này thì một tiếng kính vỡ thu hút sự chú ý của cô bé.

Tiếng kính vỡ phát ra từ cái cáp treo chở Jotaro và tay g·iả m·ạo, JoJo đập nát cửa kính và nhảy ra ngoài, đây không phải là một hành động bồng bột của cậu ta mà đã được Jotaro tính toán từ trước.

Cậu ta lựa đúng lúc cáp treo tới gần sân thượng của một tòa nhà cao thì mới nhảy ra, Jotaro đưa tay định bắt lấy thế nhưng vẫn chưa đến được tòa nhà, cậu còn cách một xíu nữa.

Nhưng cậu ta không tới được đâu đồng nghĩa với Bạch Kim Tinh không tới được?

Jotaro triệu hồi Stand của mình, Star Platinum bám lấy nóc nhà rồi bật người nhảy lên, nó kéo theo cả Jotaro leo lên sân thượng.

“Yare yare yare. . ”

[Stand có thể ăn mòn cơ thể sao? Nó đang dần dần ăn mòn ngón tay của mình! Tạm thời trước khi đánh nhau với cái tay đó thì cứ phải giải quyết con Stand này đã! Tệ nhất là phải cắt bỏ ngón tay này thôi!]

Jotaro đứng ở trên tầng thượng nhìn chằm chằm tay sát thủ, thấy thế gã sát thủ chỉ cười cợt và nói:

“Hứ? Nghĩ trốn là thoát rồi sao? Vậy thì để mị nói cho mà nghe! Kiếm cọng rơm rồi ngoáy thủng lỗ tai mà nghe cho rõ đây này!

Stand Yellow Temperance không hề có điểm yếu! Nó sẽ không bao giờ tha cho ngươi! Ta cũng chẳng cần phải truy đuổi ngươi làm gì! Thằng khốn kiếp kia! ha ha ha ha ha!!!”

Jotaro nhíu mày, nhìn mặt tao có giống tin không hả thằng một lằn?

Cậu ta lấy từ trong túi ao ra một chiếc bật lửa, bật nó lên rồi dí thẳng vào ngón út nơi mà thứ chất lỏng màu vàng như nước tiểu đang cố gắng ăn mòn.

“Sẽ bỏng đấy! Nhưng hy vọng là sẽ g·iết được thứ này!”

Nhưng trái với tưởng tượng của Jotaro, thứ chất lỏng không hề bị đốt cháy mà nó còn lan ra nửa bàn tay của cậu, thay vì màu vàng thì bây giờ nó có màu đỏ rực như của kim loại bị nung chảy.

“Thế này là. . .? Đốt chỉ khiến nó lan rộng ra. . .nóng quá, Nó thậm chí còn có thể biến đổi theo nhiệt độ? Thiêu nó là hỏng rồi! Phải làm sao đây?” Jotaro vừa nhìn bàn tay vừa tự hỏi.

Thế rồi ánh mắt của cậu ta đụng phải một thằng nhóc đang ăn kem ở trên chuyến cáp treo kế tiếp sắp đi qua chỗ mà cậu đang đứng, Jotaro nháy mắt làm ra quyết định.

Cậu ta lùi lại lấy đà rồi lao đến, bắp chân co siết lại rồi bật thẳng vào chiếc xe cáp treo như một con châu chấu, bàn tay vươn ra, bắt được vòm của chiếc xe cáp treo, Jotaro ra lệnh cho Bạch Kim Tinh xé nát cảnh cửa còn mình thì nhảy vào trong.

“Xin làm phiền một chút!” Jotaro quan sát tất cả hành khách ở trong chiếc xe cáp treo, tổng cộng có bốn người, một bà béo ụ ngồi chiếm hết một bên ghế, hai người đàn ông trưởng thành đang ngủ.

Và. . .một bé trai đang cầm que kem, thứ mà Joytaro nhắm đến.

“Ối chà. . .! Cách lên xe khác người ghê!” người phụ nữ không hề hoảng sợ hay hoang mang một chút nào, bà ta chỉ bình tĩnh lên tiếng.

“Xin đừng quan tâm đến tôi!” Jotaro lạnh lùng nói.

Thế rồi cậu ta cúi xuống nhìn thằng nhóc và nói:

“Này nhóc! Cho anh chạm vào que kem một chút có được không? ” Jotaro không đợi thằng ku trả lời mà giật luôn que kem, bà béo ở đối diện thấy như vậy thì lên tiếng bênh vực thằng nhóc:

“Này cậu kia! Trấn đồ của trẻ con đấy à?”

“Con của bà hả?” Jotaro lườm bà béo.

“Không phải!” bà béo thấy vậy thì phủ nhận.

“Vậy thì ngậm mồm vào và ngắm cảnh đi! Xin lỗi nhé! Để lúc xuống anh mua bù cho!” Jotaro nhìn thằng nhóc đang mếu và nói.

Trông nó như sắp khóc ầm lên, nhưng sợ Jotaro nên cố nín lại.

“Nếu dùng nhiệt để đốt được . . .!” Jotaro đưa cây kem dí vào thứ chất lỏng màu vàng vàng dính ở trên tay của cậu.

Nháy mắt chất nhờn bỗng đông cứng lại, nó xiên ra từng mũi gai bằng băng nhọn làm bàn tay của Jotaro b·ị t·hương.

“Nani?” JoJo không tin được vào mắt của mình, thế nhưng cơn đau bảo cho cậu rằng đây là sự thật, dùng nhiệt không hề có một chút tác dụng nào với thứ Stand này!

“Khốn nạn. . .nó biến thành gai. . .rồi ghim vào tay của mình!!!”

Đúng lúc này thì bà béo ở bên cạnh lên tiếng:

“Này tên kia!!! Đã bảo rồi băng hay lửa đều không có tác dụng đâu! Ta đã nói rồi. . .Stand của ta không hề có điểm yếu đâu! Thằng khốn à!”

Mụ béo vừa nói vừa bắt đầu trở nên vặn vẹo, thứ dịch nhờn màu vàng chảy ra khỏi chân của mụ, nó rơi xuống người con chó ở dưới chân và ăn mòn con cún tội nghiệp.

Nếu nhìn kĩ thì con cún này chính là cái con ngậm tượng gỗ đến phòng bếp.

“Ngươi. . .!” Jotaro nhận ra ngay mụ béo là tay sát thủ biến thành, cậu ta căng cứng cả người và nhìn chằm chằm mụ.

“Papa! Cún con! Cún con đã. . .!” thằng nhóc thì bắt đầu khóc lóc gọi bố của nó, có vẻ như con cún này là của thằng bé.

“Đồ khốn này! Ngươi đã ở sẵn trong này từ bao giờ thế?” Jotaro lên tiếng để đánh lạc hướng, đúng lúc này thì ông bố cũng đã tỉnh lại.

“AAAAAA . . . .Pocky của tôi. . ?” ông ta giật mình hét toáng lên, vừa kêu vừa cố kéo con chó ra khỏi mớ chất nhầy, thế nhưng việc đó cực kỳ nguy hiểm.

Chẳng may đống dịch màu vàng đó dính lên hai bố con họ thì cả hai chắc chắn sẽ phải c·hết trong đau đớn bởi sự ăn mòn.

“Đừng có kéo!! Nguy hiểm lắm! Buông tay ra mau!” Jotaro chạy đến để ngăn cản.

Con cún lúc này thì đau đớn tới mức trợn cả mắt lên, võng mạc của nó như sắp lòi ra, miệng đang không ngừng rỉ máu, rồi tạch một tiếng, cái đầu của con chó bị kéo tách ra khỏi thân.

“AAAAAAAA!”

“Ta tới để kết liễu ngươi đây. . .JotaroKun!” Tay sát thủ lúc này mới biến về nguyên hình, hắn ta cười một cách khoái chí nhìn Jotaro.

“Ora!” Bạch Kim Tinh hiện lên, nó nhanh chóng giựt đứng phần tay nắm an toàn, rồi dùng cái ống thép như một cây gậy để t·ấn c·ông tay sát thủ.

“Nhanh đấy. . .nhưng mà. . .!” chỉ chớp mắt Stand của gã sát thủ kết thành một tầm chắn nhầy nhụa chặn đứng được đòn t·ấn c·ông.

“Đã bảo là không có điểm yếu rồi cơ mà? Có chịu nghe người khác nói cái gì không thế? Thằng Đầu Đất kia!!!! Stand của ta khi đỡ đòn có thể hấp thụ lực giống hệt như chất lỏng phi Newton!

Nó là một thứ áo giáp biết phản công! Dù sức mạnh có cao bao nhiêu, tốc độ có lớn thế nào? Đối đầu với Yellow Temperance của ta thì đều là vô dụng mà thôi!

Ta là kẻ không thể b·ị đ·ánh bại! Ngoại trừ việc từ bỏ bàn tay đó thì chẳng còn cách nào khác nữa đâu!” Tay sát thủ ra lệnh cho chất lỏng màu vàng bao lấy chiếc ống sắt, hắn vừa cười vừa nói:

“Do you Understand?!”

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3