Đây vốn dĩ là nơi bọn họ cùng nhau lớn lên, cách biệt nhiều năm, nơi này đã biến hó nghiêng trời lệch đất, Thẩm An suýt chút nữa là nhận không ra.
“Đây không phải nơi trước kia bọn mình ở sao?” Thẩm An đứng trước một toà nhà thương nghiệp, khống chế không nổi há hốc mồm, cậu nhìn thân ảnh mình phản chiếu trên mặt kính sáng bóng của tòa nhà.
“Còn không phải sao.” Lâm Hạc ngẩng đầu, cũng không ngờ toà lầu xây nhanh như vậy.
Thẩm An bật cười, quay đầu lại nói với Lâm Hạc: “Lớp trưởng, trước kia ở đây anh còn quạt muỗi cho em đấy.”
Lâm Hạc nhìn gương mặt của cậu lộ ra nụ cười, một tiếng “lớp trưởng” như kéo hắn về mười mấy năm trước, về năm tháng thiếu niên hắn cùng Thẩm An dựa vào nhau mà sống, hắn nhớ tới cái đèn biến hình phủ đầy bụi của Thẩm An, nhớ tới căn nhà cũ nát, tới cái giường chen chúc hai người, tới cái điều hoà secondhand ố vàng…
Thời gian phảng phất như đã qua rất lâu, lại như mới là ngày hôm qua.
Hắn nhìn Thẩm An, chợt có cảm giác không chân thực, có lẽ là do mười năm trước gặp được Thẩm An, từ đó cậu luôn ở bên mình.
Cha Thẩm ra tù vào lúc chạng vạng tối, hai người bọn họ đậu xe bên đường, Thẩm An nhìn cánh cửa sắt nặng nề mở ra, cha Thẩm mang theo hành lý đơn gian đi tới, trên đầu ông đã bắt đầu lốm đốm bạc, Thẩm An ngăn không được vành mắt nóng lên.
Thẩm An cố gắng đè nén cảm giác muốn khóc, cậu đưa tay dụi dụi mắt, chỉnh lý lại bản thân một lượt mới đi đến trước mặt cha Thẩm.
“Đây…đây là bạn con… đến cùng con…anh ấy cũng lớn lên ở đây, tiện thể đến đón bố.”
Thẩm An gắp cho ông một đũa thức ăn, nghe thấy cha Thẩm hỏi đến chuyện của Lâm Hạc.
Nói xong, Lâm Hạc liếc cậu một cái, không lên tiếng.
“Ồ, vậy à.” Cha Thẩm rõ ràng không ngờ rằng Thẩm An sau này phát triển cũng không tồi, vốn nghĩ với cái tính bị mình chiều hư, sẽ phải chịu rất nhiều khổ, cũng không nhất định sẽ đỗ đại học, còn không ngờ tốt nghiệp đại học không tồi, lại có bạn bè ưu tú.
Cha Thẩm nhìn thấy Thẩm An những năm qua qua cũng không tệ, tâm sự trong lòng cũng vơi đi nhiều, ở trên bàn ăn hỏi thăm công việc của cậu, lại hỏi cậu có bạn gái hay chưa.
Qua một hồi lại cụng ly với Lâm Hạc, khen hắn tuổi trẻ tài cao.
Người tuổi trẻ tài cao trên đường về thủ đô bị bắt làm tài xế cho hai cha con khó khăn lắm mới đoàn tụ.
Một đường chủ yếu là cha Thẩm hỏi, Thẩm An đáp, Thẩm An cũng trưởng thành hơn nhiều, chỉ báo hỷ không báo ưu (chỉ báo tin vui), còn thêm chút mắm muối, ở trước mặt cha Thẩm khoe khoang một hồi.
Cha Thẩm dường như vì Thẩm An sống tốt mà được an ủi, trên đường tinh thần cũng tốt lên nhiều.
Thẩm An đón ông về nhà, chuẩn bị một phòng đơn cho khách.
Cha Thẩm nhìn thấy Lâm Hạc một đường theo về đến nhà, lại nhìn cách bài trí, hỏi Thẩm An có phải bọn họ thuê chung không.
“Vâng, giá nhà tăng, tiền thuê cao, vẫn phải tìm người thuê cùng mới ổn.” Thẩm An nói dối không chớp mắt.
Buổi tối sau khi sắp xết ổn thoả cho cha Thẩm, Thẩm An quay về phòng ngủ thở hắt ra một hơi, nhìn thấy Lâm Hạc đứng trước tủ quần áo, cậu tiến đến muốn ôm, kết quả Lâm Hạc tránh khỏi, cầm theo quần áo tiến vào phòng tắm.
Thẩm An có chậm chạm cũng cảm nhận được Lâm Hạc không vui lắm.
Thẩm An xoắn xuýt dán người lên cửa phòng tắm: “Làm gì thế, sao lại không vui, bố em mới tại ngoại em cũng không thể đả kích ông ấy được, muốn nói rõ với bố cũng phải đợi ông ấy thích nghi đã.”
Lâm Hạc tắm một lượt, lau khô người, mặc xong quần áo, “xoạt” một tiếng mở cửa phòng tắm.
Hắn biết Thẩm An không thể giống như hắn mà không quan tâm tất thảy được, hắn tự cảm thấy mình không có người thân, nhưng Thẩm An không giống, cậu không thể cứ thế mà nói ra chuyện này được, cậu chỉ đành nói dối lấp liếm, tránh kích động người mới ra tù.
Tránh cha con vừa gặp mặt liền náo loạn một trận.
Quá là khó coi, ai cũng không làm được. Nhưng về mặt lý trí Lâm Hạc có thể hiểu, nhưng không có nghĩa lúc hắn nghe Thẩm An nói vậy trong lòng sẽ thoải mái.
Nếu như Thẩm An muốn tránh việc mình bị cha Thẩm khiển trách hoặc mắng mỏ, liệu cậu có chọn lựa nói dối mãi, để Lâm Hạc diễn kịch cùng, ở trước mặt ông giữ khoảng cách với hắn, coi hắn như bạn bè bình thường.
Lâm Hạc nhịn không được nghĩ, vậy phải kéo dài bao lâu, hắn thậm chí không nghĩ ra được thời hạn.
Trong lòng hắn bức bối, thay vì nói tức giận Thẩm An, thì nhiều hơn là tức giận bản thân, bởi vì hắn biết nếu Thẩm An cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý cùng cậu phối hợp diễn, bởi vì cuộc sống của hắn khó mà quang minh chính đại lộ diện dưới ánh mặt trời.
Đôi tình nhân bên này giận dỗi, cha Thẩm bên kia không dùng mất mấy ngày đã phát hiện ra tình hình không đúng lắm.
Sự tình bắt nguồn từ một buổi sáng nào ấy khi mở cửa, ông bắt gặp con trai mình đi ra từ phòng ngủ của thanh niên tuổi trẻ tài cao kia, mà theo trí nhớ của ông, tối trước Thẩm An rõ ràng đi vào phòng khác.
Trên bàn ăn, ánh mắt cha Thẩm quét một lượt hai người, cứ cảm giác không đúng lắm. Cho dù người bạn này của Thẩm An rất ít nói, từ lời nói lẫn hành động đều không nhìn ra điểm gì.
Nhưng cha Thẩm vẫn nhạy cảm đánh hơi được, vì vậy đợi hai người ra ngoài liền bí mật lẻn vào phòng của Thẩm An.
Ông phát hiện ga giường ngay ngắn sạch sẽ, căn bản không có dấu hiệu sử dụng qua, lại vào phòng tắm, khăn mặt khô cong, thậm chí không có đồ dùng tắm rửa.
Cha Thẩm hít một hơi sâu, tay run rẩy mở cửa phòng Lâm Hạc.
Ông biết làm vậy không lịch sự, nhưng bây giờ ông gấp gáp muốn xác nhận một chuyện, muốn xác nhận con trai ông có bình thường không, xác nhận những năm qua sống tốt liệu có phải chỉ là ông trời chiếu cố, hoặc nói rằng tính tình đại biến là do phấn đầu mưu đồ để có được công việc như hôm nay.
Cửa phòng mở ra, cha Thẩm nhìn thấy hai chiếc gối, lại đến phòng vệ sinh nhìn thấy hai chiếc bàn chải chen chúc cùng nhau, hai cái khăn mặt phơi cùng chỗ, trước mắt ông tối sầm, chân suýt thì nhũn ra.
Ông vịn bồn rửa mặt đứng dậy, nhìn thấy trong gương khuôn mặt gi nua cùng đôi tay không tự chủ run rẩy của mình.
Cha Thẩm lúc trẻ trong chuyện làm ăn tác phong rất quyết liệt, hiện nay trong lòng đã đoán định, đợi khi Thẩm An tam làm liền gọi cậu vào phòng.
“Có chuyện gì thế bố?” Thẩm An tan làm tay còn xách theo một chiếc bánh gato nhỏ.
Cậu tiến vào phòng, đặt chiếc bánh gato lên mặt bàn.
“Làm sao? Mày còn có mặt mũi hỏi làm sao? Mày làm ra chuyện gì bản thân còn không rõ à?” Cha Thẩm đập tay lên mặt bàn, gương mặt đỏ bừng: “Mày nói con với cái thằng tên Lâm Hạc kia quan hệ là gì?”
Thẩm An khoảnh khắc mở to mắt: “Bố, sao bố phát hiện được?” Thẩm An luôn nghĩ mình đã rất cẩn thận, nói dối cũng lưu loát, không ngờ mới trụ được ba bốn ngày đã vỡ lở.
“Mày!” Cha Thẩm tức đến trước mắt tối sầm: “Mày mới tí tuổi đã lầm đường lạc lối! Những năm qua bố không ở bên không ai quản, bố không trách mày, mày mau chóng cắt đứt quan hệ với nó!”
“Con còn tí tuổi gì chứ, năm nay con cũng ngoài 20 rồi, thêm mấy năm nữa là 30 tuổi” Thẩm An cau mày nhìn phản ứng của cha Thẩm, nếu đã phát hiện rồi thì cậu sẽ nói rõ.
Có câu nói thế này, đau dài không bằng đau ngắn.
Thẩm An vừa nghĩ xong, lập tức mở miệng: “Nếu như bố đã phát hiện con cũng không giấu làm gì! Sự thực như bố nghĩ ấy, bố nhanh chóng tiếp nhận đi, đau dài không bằng đau ngắn!”
Cha Thẩm nghe thấy đứa con ngon của mình dùng câu thành ngữ như thế, chỉ hận không thể đứng dậy rút dây lưng giáo huấn nó một trận.
Thẩm An nhìn đôi mắt tức giận của ông, sợ hãi lùi hai bước: “Bố, bố bình tĩnh một chút…Chuyện này chúng ta từ từ bàn bạc… Con với Lâm Hạc từ nhỏ đã quen, sau khi bố vào tù là anh ấy nhận nuôi con, con không có học phí đi học là anh ấy làm thêm cho con đi, nếu không có anh ấy, con đã sớm chết đói ở lề đường rồi.”
Nghe đến đây cha Thẩm ngẩn người, ông nhìn đứa con trông có vẻ như từng nếm qua khổ của mình.
Đúng rồi, năm ấy ông vào tù, còn để lại đống nợ, vậy con trai ông thì sao, những năm ấy nó sống thế nào?
Cha Thẩm cứ ngỡ rằng Thẩm An dùng tiền tài còn lại sống cuộc sống an nhàn, không ngờ rằng lại cùng Lâm Hạc chịu hết mọi khổ sở.
“Bố không biết năm ấy rốt cuộc bọn con qua như thế nào đâu, bây giờ khó khăn lắm mới vượt qua được, bố bảo con bỏ anh ấy, vậy con thành loại người gì, bọn con đã ở cùng nhau tám chín năm rồi, sống rất tốt, bây giờ con bỏ anh ấy, thà lột da rút gân con ra, dù sao…dù sao thì không phải anh ấy con không chịu, bố không chịu thì đánh chết con đi nè! Vốn dĩ năm bố đi nên bị đói chết, mấy năm nay con sống dư rồi!”
Cái gì mà “lột da rút gân”, “không phải anh ấy không chịu”, ông nhìn Thẩm An, nghĩ tới trước nay con mình chưa từng dùng nhiều thành ngữ như vậy.
Thẩm An nói đến kích động, nước mặt giàn dụa, ở bên cha Thẩm không ngừng than khổ, kể lể mấy năm qua khổ ra sao.
Cha Thẩm càng nghe càng thấy sai, nói khổ thì khổ thật, nhưng lại chẳng liên quan đến Thẩm An.
Khổ đều là thằng nhóc Lâm Hạc chịu, làm ba công việc cùng lúc kiếm tiền là ai làm? Gì mà một bữa ăn mình chỉ tiêu năm đồng lại tiêu tám đồng cho Thẩm An, còn gì mà bán sách mua điều hoà secondhand cho cậu…
Cậu ở lỳ nhà người bần cùng như thế, người ta còn không khổ sao…
Nghe thấy con mình nói sống không tệ ông còn cố ý nói thêm hai câu, đợi đến khi biết hai đứa trẻ nhưng năm nay sống không dễ dàng, lại nghĩ tới năm ấy Thẩm An thiếu thốn mọi bề, tức giận cũng chỉ đành xẹp xuống.
Lúc Lâm Hạc về đến nơi chỉ kịp nghe phía đuôi câu chuyện giữa hai người, vừa kịp nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu.
Đợi khi Thẩm An từ phòng cha Thẩm ra ngoài, lau sạch nước mắt trên mặt mới nhìn thấy Lâm Hạc.
Lâm Hạc bị cha Thẩm gọi vào phòng.
Thẩm An không an tâm hận không thể dán cả người lên cửa nghe trộm.
Kết quả cha Thẩm không nói gì mấy, chỉ hỏi Lâm Hạc học trường nào, có ý định học lên không, muốn học tiến sĩ, muốn ra nước ngoài hay có ý định gì không.
Giống như một cuộc hội thoại bình thường giữa trưởng bối và hậu bối.
Hơn mười phút sau Lâm Hạc ra ngoài.
Buổi tối hai người quay lại phòng ngủ, vết hồng trên mắt Thẩm An còn chưa tan, cậu nhìn Lâm Hạc ngồi bên giường, nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng nói: “Chậc, anh muốn cười thì cứ cười, khoé miệng giật giật trông ngu lắm.”
Lâm Hạc cuối cùng nhịn không nổi cười lên, kéo Thẩm An vào lòng ôm cậu.
“Anh nghe thấy em nói, đời này không phải anh em không chịu.” Lâm Hạc ôm Thẩm An, đầu chôn trông người cậu, giọng ồm ồm.
“Ai cho anh nghe trộm.” Thẩm An xấu hổ đẩy hắn.
Lâm Hạc bị cậu đẩy ra một chút khoảng cách nhưng vòng tay ôm eo cậu vẫn không buông lỏng.
“Anh cũng thế.” Lâm Hạc nói.
“Thế cái gì?” Thẩm An ngơ ngác.
Lâm Hạc kiên nhẫn lặp lại: “Anh cũng thế, đời này không phải em không được.”
Một tuần sau cha Thẩm bay sang nước ngoài, Thẩm Kỳ đặt vé cho ông, muốn ông đi nghỉ ngơi một trận.
Sau khi biết Lâm Hạc và Thẩm An ở cùng nhau, để hai người bọn họ ngày ngày lượn lờ trước mắt ông không chịu nổi.
Cuối cùng trực tiếp mắt không thấy tâm không phiền, đi gặp Thẩm Kỳ.
Sau khi cha Thẩm đi nhà chỉ còn Thẩm An và Lâm Hạc hai người bọn họ.
Sau khi Lâm Hạc tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Thẩm An mua cho bọn họ hai chiếc điện thoại mới, mỗi người một cái, đây là lần đầu tiên sau khi chung sống cùng Thẩm An, Lâm Hạc dùng điện thoại mới.
Ảnh nền điện thoại mới vẫn là tấm hôm ấy bọn họ chen chúc trong xe taxi, dưới ánh đèn màu cam chụp được.
Lúc trước rất nhiều người cảm thấy tính cách Lâm Hạc lạnh lùng cổ quái, tim lạnh phổi cũng lạnh, trừ bản thân không quan tâm đến ai, chỉ có Thẩm An biết, Lâm Hạc cố chấp, hoài cổ lại chung thuỷ.
—————————————————Bộ “Thiêu thân” đến đây hạ màn, cảm ơn các bạn đã theo dõi và đóng góp ý kiến. Đây là bộ đầu tiên và đương nhiên không là bộ cuối cùng mình làm. Xin hãy kiên nhẫn và đón nhận các bộ tiếp theo ạ. Tiêu chí nhà mình “không hay không lấy tiền” ạ 🥳🥳🥳🥳
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3