Tiểu Miên Miên lại không vui vẻ như họ, vì lực chú ý của cô bé không nằm trên người của mấy người vừa tỉnh lại, mà nằm trên oan hồn màu đen kia.
Cô bé tỏ vẻ cảnh giác, bàn tay nhỏ đặt sẵn trong tay nải, tùy thời tùy khắc đều chuẩn bị ra chiêu.
Thái Thượng Hoàng cũng nhìn hai người với ánh mắt căng thẳng, ông tiến lên đứng cạnh Tiểu Miên Miên, tỏ ý muốn bảo vệ cô bé.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ả mỹ nhân lập tức biết người ra tay là ai.
Ả nhìn về phía Tiểu Miên Miên với ánh mắt hứng thú.
Ả cho rằng, Tiểu Miên Miên chỉ biết chút kiến thức râu ria thôi, cô bé sẽ chẳng thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì cho ả cả.
“Là con nhóc chết tiệt nhà mi giúp đỡ bọn họ đúng không?”
“Ngươi là hồn thể trong tranh đúng không? Vì sao ngươi lại mê hoặc người khác vào đó, ngươi không biết rằng làm thế sẽ hại đến tính mạng người khác, bản thân ngươi cũng sẽ gặp báo ứng ư?” Tiểu Miên Miên nghiêm mặt hỏi, dáng vẻ hiện tại của cô bé chẳng hề giống dáng vẻ của một cô bé ba tuổi.
“Báo ứng á? Ha ha ha.” Ả mỹ nhân che miệng cười nghiêng ngả, thế nhưng xen lẫn trong tiếng cười kia, là sự bi thương khó mà che giấu.
“Ngươi nói chuyện báo ứng với ta ư? Thế người phụ lòng ta thì sao? Gã đâu có chịu báo ứng? Bây giờ gã sống rất tốt, con cháu đầy đàn kia kìa.”
Tiểu Miên Miên chau mày, cô bé không rõ oan hồn này có ý gì: “Tóm lại là không được hại người.”
“Đúng, không được hại người.” Dù trong lòng Thái Thượng Hoàng rất sợ sệt, nhưng ngoài miệng ông vẫn ủng hộ Tiểu Miên Miên, cổ vũ cô bé.
Bên này giằng co, bên kia lại vô cùng ấm áp.
Dương lão phu nhân kích động vuốt ve gương mặt của Dương Vũ.
“Vũ Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh táo lại rồi, khoảng thời gian này mẹ lo lắng cho con mãi thôi.”
“Mẹ, con xin lỗi.
Để mẹ lo lắng là lỗi của con.” Dương Vũ vội quỳ xuống dập đầu với Dương lão phu nhân, trong lòng gã áy náy không thôi: “Còn Đại tẩu, tiểu đệ, Bình Nhi, quản gia,… nữa.”
Dương Vũ nhận lỗi với từng người, cuối cùng nhìn về phía Trần Tâm Tình, trong mắt gã tràn ngập tình yêu: “Tình Nhi, xin lỗi vì đã để nàng phải lo lắng, thậm chí còn để nàng phải mạo hiểm.”
“Chàng nói gì thế, chàng là phu quân tương lai của ta, tất nhiên ta không thể trơ mắt nhìn chàng gặp nguy hiểm.” Trần Tâm Tình khẽ cười đáp.
Bọn họ đã thành công vượt qua bài kiểm tra của oan hồn, cho nên đều được ra ngoài.
Ở trong ảo cảnh kia, tình yêu mãi đến khi chết cũng không thay đổi của hai người khiến oan hồn cảm thấy không phải tất cả đàn ông trên đời đều tệ bạc, cũng có người đáng giá để phó thác cả đời.
Cho nên, họ thành công ra ngoài.
Đồng thời, họ cũng đồng ý giúp đỡ cho oan hồn.
“Tam ca, huynh đã bình phục lại thì tốt quá rồi, trong nhà không thể không có huynh được.” Gương mặt Dương Khải tràn ngập sự hưng phấn.
“Đúng đó, tam đệ, lần này đệ nên cảm ơn Tiểu Hoàng Cô cho đàng hoàng, là Tiểu Hoàng Cô đưa Bình Nhi vào đó cứu đệ, nếu không thì không biết đệ còn ngây dại đến bao giờ nữa.” Dương Đại phu nhân nhắc nhở.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3