Mẹ Giang nhìn thấy số điện thoại lạ, tính không bắt máy, nhưng đối phương gọi liên tiếp mấy cuộc, bà đành phải bắt máy: “Xin chào, có việc gì sao?”
Bên kia nói: “Chào bà, xin hỏi bà là mẹ của Giang Dư An đúng không?”
Mẹ Giang: “Là tôi, có việc gì không?”
Bên kia: “Là thế này, mời bà và chồng đến cục cảnh sát một chuyến, chúng tôi phát hiện thi thể… Con trai bà.”
Mẹ Giang gắt lên: “Lừa người cũng đừng lừa kiểu đó! Con trai tôi rất tốt!”
Mắng xong liền cúp máy, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên gọi điện thoại cho Giang Dư An, gọi mười mấy cuộc vẫn không gọi được, mẹ Giang lẩm bẩm: “Khẳng định không có việc gì, tối qua còn nói chuyện điện thoại…”
Mẹ Giang không nhớ rõ mình gọi bao nhiêu lần, bên tai luôn vang lên tiếng báo máy bận.
Cuối cùng là tắt máy.
Điện thoại của con trai bị bà gọi nhiều đến mức hết pin tắt máy.
Tắt máy rồi bà không thể tiếp tục gọi, mà ‘kẻ lừa đảo’ lại gọi tới nữa, mẹ Giang bắt máy, đầu óc mơ gồ nghe người đàn ông trong điện thoại nói chuyện.
Đối phương nói: “Chúng tôi hiểu được tâm trạng hiện tại của bà, đây là dãy số nội bộ trong cục, bà có thể lên mạng tra thử, con trai bà… Hẳn là bị cuốn vào trận giải quyết bằng vũ khí của xã hội đen, bên chúng tôi đang thu thập bằng chứng, hôm nay thông báo cho người nhà đến nhận thi thể.”
Giọng mẹ Giang trở nên khô khốc: “Chồng tôi…”
Đối phương: “Chúng tôi cũng đã thông báo đến ông ấy, chồng bà nói sẽ lập tức đến ngay.”
Mẹ Giang không chải đầu, không rửa mặt, thậm chí quần áo cũng không thay, bà mang dép lê, đầu bù tóc rối, mặc quần áo ngủ ra cửa, sáng nay tài xế đã đưa ba Giang đi làm, bây giờ bà chỉ đành bắt taxi đến cục cảnh sát.
Tiếp đãi hai người là nam nhân trẻ tuổi mặc chế phục, ánh mắt nhìn ông bà không thể che dấu đồng tình và thương hại.
Ba Giang để mẹ Giang chờ trong phòng tiếp đãi, ông thì theo cảnh sát rời đi.
Mẹ Giang biết ông đi đâu, ông muốn đi xem thi thể con trai, cảnh sát không nói cho ông bà biết Giang Dư An chết như thế nào.
Đến tận lúc này mẹ Giang vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào, bà cảm thấy đây không phải sự thật, đầu óc bà mơ hồ như đang nằm mộng, mà giấc mộng này bà chỉ muốn mau chóng tỉnh lại.
Không biết qua bao lâu, mẹ Giang mới nhìn thấy ba Giang quay lại.
Trong nháy mắt kia, bà thấy chồng như già đi cả chục tuổi, lưng vốn thẳng tắp nay hơi cong, vai sụp xuống, tinh thần suy sụp, rõ ràng chỉ mới trung niên, lúc này lại như lão già gần đất xa trời.
Mẹ Giang há miệng thở dốc, không nói ra lời, đầu óc hỗn loạn lòng dạ rối bời.
Mẹ Giang khắc chế nửa ngày mới thốt lên lời: “Họ nhìn lầm rồi đúng không? Người chết không phải con trai chúng ta đúng không? Không phải là Dư An đúng không?”
Nếp nhăn trên mặt ba Giang như hằn sâu thêm, ông nhìn vợ, mệt mỏi nhắm hai mắt, run rẩy nói: “Là Dư An.”
Mẹ Giang: “Không! Tôi không tin! Tôi đi xem, nếu là con trai tôi thì có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được!”
Ba Giang giữ chặt lấy tay vợ: “Đừng đi.”
Hai mắt mẹ Giang đỏ như muốn nhỏ ra máu: “Tôi phải đi, tôi không tin!”
Chờ đến lúc thấy được thi thể, mẹ Giang sững sờ chỉ vào từng khối thịt bị tách rời khỏi xương cốt, vẻ mặt gần như điên cuồng hỏi: “Các người nói đây là con trai tôi?”
Cảnh sát gặp qua đủ kiểu người chết bằng vũ khí, nhưng thảm như thế này thì vẫn là lần đầu, chỉ có thể thấy ở án lớn, mà bình thường là do báo thù là chiếm đa số, nhưng dù vậy cũng không giết người theo kiểu tháo lìa mỗi một khớp xương.
Khiến người sợ hãi hơn chính là, dựa theo lượng máu ở hiện trường, thì người này bị tách xương cốt khi đang còn sống.
Pháp y đã kiểm tra lượng thuốc trong người, xem thử người này có bị cho dùng thuốc hay không, nhưng không có, người này chính là đầu óc tỉnh táo nhìn chính mình bị tách rời.
Đây là thâm cừu đại hận cỡ nào mới có thể làm ra việc như vậy?
Nhưng cảnh sát chỉ có thể nói cho ba mẹ Giang biết Giang Dư An chết là do dùng vũ khí đánh nhau.
Vì những thứ ở hiện trường… Không thể đưa ra ánh sáng.
Lúc tới hiện trường, mệnh lệnh đầu tiên cảnh sát nhận được chính là không thể để lộ ra ngoài, ngay cả người nhà cũng không thể tiết lộ.
Vấn đề lớn nhất là cảnh sát tìm được đủ các bộ phận cơ thể Giang Dư An, nhưng không tìm thấy nội tạng.
Cảnh sát có suy đoán, nội tạng của Giang Dư An đã bị người mang đi.
Nếu thật là hành vi của tà giáo, thì Giang Dư An sẽ không phải là người duy nhất bị hại, nhưng hiện tại manh mối trong tay cảnh sát lại ít đến đáng thương.
Ngày hỏa táng Giang Dư An, mẹ Giang ôm di ảnh đen trắng của con trai, trên di ảnh, mặt Giang Dư An không biểu tình.
Tận đến lúc này mẹ Giang còn chưa tin con trai đã chết, đã vài ngày bà không hề chợp mắt, chỉ có những lúc không chống đỡ được ngất đi, mới sẽ không nằm mơ thấy ác mộng.
Bà muốn đi theo con trai.
Vừa nghĩ đến con trai tim bà liền đau đến không thở được, nhưng bà lại không thể khóc.
Ba Giang cũng bị cái chết đột ngột của con trai đánh ngã, nhưng vì trạng thái của vợ không đúng, ông chỉ có thể cố gắng chống đỡ lo hậu sự cho Giang Dư An.
Giang Dư An còn chưa thành niên, sang năm mới tốt nghiệp cao trung rồi tham gia thi đại học, vốn dĩ sẽ có cuộc sống phong phú.
Từ đó về sau, mẹ Giang không bao giờ nhắc đến Giang Dư An với người khác, cũng không có ai đi bóc vết trần sẹo này của ông bà.
Ba mẹ Giang cũng từng suy đoán nguyên nhân cái chết của con trai, thậm chí ba Giang đã lén tìm người điều tra.
Nhưng tất cả mọi người đều nói với ông bà rằng Giang Dư An không có kẻ thù, thầy cô giáo hay các đồng học đều nói Giang Dư An là thanh niên ưu tú, tuy kiệm lời nhưng rất được mọi người yêu mến, đều muốn tiếp cận.
Mặc dù có ghen ghét, nhưng không đến mức giết người cho hả giận.
Không có con trai thì cũng vẫn phải sống, chỉ là cho dù ba Giang hay mẹ Giang, đều chỉ giữ được vẻ tự nhiên ngoài mặt.
Mẹ Giang bắt đầu rụng tóc từng nắm ro, mất ngủ nghiêm trọng.
Ba Giang thì mắc bệnh kén ăn trong một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần nhìn thấy thịt sẽ nôn ra.
Mẹ Giang từng đề xuất ly hôn, chỉ cần ông bà tách ra, sẽ không thường xuyên nhớ đến Giang Dư An nữa.
Nhưng ba Giang không đồng ý, ông bắt đầu ép buộc bản thân phải ăn, cho dù ăn xong lại ói ra ông vẫn cứ ăn.
Mẹ Giang cũng dần dần biểu hiện bình thường hơn, chỉ là vẫn phải dùng thuốc an thần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ông bà trở nên bình thường hơn, chỉ là vết sẹo vẫn ở đó, mỗi lần nhắc tới thì vết sẹo kia lại như bị rách ra, vết thương lần nữa bại lộ, máu tươi đầm đìa.
Mẹ Giang tìm nơi ký thác yên lòng, bà bắt đầu làm từ thiện, quyên tiền giúp đỡ học sinh nghèo khó, mỗi lần như thế đều là lấy danh nghĩa của Giang Dư An.
Bà hy vọng con trai sẽ được đầu thai vào nhà tốt.
Vì thế, khi thấy mẹ Vưu nước mắt đầy mặt đến cầu xin mình, mẹ Giang thậm chí không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Minh hôn, nghe hiếm lạ biết bao, buồn cười biết bao.
Nhưng trong mắt đối phương, đây là cọng rơm cứu mạng, là hy vọng duy nhất.
Mẹ Giang nghĩ tới bản thân.
Nếu có người nói với bà chỉ cần kết minh hôn con trai bà sẽ trở về, bà có đồng ý hay không?
Bà sẽ giống mẹ Vưu quỳ trên đất cầu xin một người mà mình mới gặp lần đầu sao?
Đáp án căn bản không cần nghĩ.
Đừng nói quỳ xuống, cho dù muốn bà dập đầu, bà đều không có chút xíu chần chờ nào.
Mẹ Giang đồng ý rồi, là vì nhất thời nổi lòng tốt còn có đồng tình.
Mà vì lòng thiện tâm đột nhiên nảy lên này đã thay đổi tất cả.
Mẹ Giang thay quần áo, sửa soạn xong xuôi, gấp gáp hô với lên lầu: “Ông nhanh lên chút đi, đừng để thông gia chờ lâu, Dư An và Tiểu Minh đã chờ ở bên ngoài rồi đó.”
Ba Giang vừa gài cúc áo vừa đi xuống: “Bà đừng có hối tôi.”
Mẹ Giang nhìn thấy ba Giang mặc tây trang, liền biết ông lãng phí thời gian chỉ để chọn quần áo, cổ tay áo còn đính khuy đá quý mà Vưu Minh tặng, bà cúi đầu thầm buồn cười, nhiều năm rồi chưa thấy qua dáng vẻ đỏm dáng của chồng.
Ba Giang tằng hắng một tiếng, có chút xấu hổ, ông đi thẳng ra cửa: “Đi nhanh thôi, bà trang điểm xong chưa?”
Mẹ Giang: “Xong rồi, tôi và bà thông gia hẹn nhau tháng sau đi phẫu thuật.”
Ba Giang khó hiểu: “Phẫu thuật cái gì?”
Mẹ Giang cười nói: “Cắt mí mắt, thời còn trẻ mắt hai mí đẹp như thế, già rồi liền bị trùng xuống, ông không phát hiện ra mấy năm gần đây tôi phải dùng dán mí kéo mí mắt lên à?”
Ba Giang: “Chẳng trách tôi cứ thấy mắt bà có điểm quái quái.”
Mẹ Giang: “Không dán không được, không dán không nhìn rõ được, mí mắt trùng xuống che gần nửa con mắt rồi.”
Mẹ Giang khoát tay lên tay ba Giang, hai người cùng nhau đi ra cổng tiểu khu.
Quả nhiên Vưu Minh đã chờ ở đó, cậu hạ cửa kính xe xuống, vươn đầu ra gọi: “Ba, mẹ, ở bên này.”
Mẹ Giang thấy Vưu Minh lập tức nở nụ cười, nhìn đến Giang Dư An thì cười càng thêm xán lạn.
Giang Dư An đi xuống mở cửa xe cho ba mẹ Giang.
Vưu Minh lái xe, Giang Dư An ngồi ghế phụ, ba mẹ Giang ngồi ghế sau.
Đêm nay Vưu Minh cùng Giang Dư An mời khách, hai nhà đến trung tâm giải trí trên núi nướng BBQ.
Ăn xong còn có thể đến lều trại hát KTV.
Mẹ Giang nhìn Giang Dư An, hỏi: “Đúng rồi, những kẻ năm đó sao rồi? Có bắt được không?”
Lúc hỏi lời này, vẻ mặt bà rất thản nhiên.
Giang Dư An cười cười: “Đều trả giá đại giới.”
Năm đó đám người kia tự xưng là thiên sư, cầm nội tạng của anh muốn chiêu hồn phách của anh, lúc đó cảnh sát tới quá nhanh chúng không thể hoàn thành quá trình luyện quỷ, chúng đi thuê một gian phòng, chuyện đầu tiên làm chính là chiêu hồn
Chúng cũng chiêu được quỷ chúng muốn, một con quỷ thần trí mơ hồ.
Nhưng chúng không đoán được chính là, con quỷ này đã nuốt toàn bộ ác quỷ ác sát vây quanh bên người khi mới chết.
Bọn chúng không kịp giãy dụa, không kịp bấm thủ quyết, chưa kịp lấy pháp khí, đã bị Giang Dư An rút hồn phách.
Đến tận khí khôi phục ký ức Giang Dư An mới biết kẻ thù của mình đã sớm bị chính mình giết chết.
Khi giết chúng, anh căn bản không hề biết chúng là kẻ thù của mình.
Nếu chúng không có lòng tham, không chiêu hồn, có lẽ bây giờ vẫn còn sống thêm được vài năm.
Nhưng cuối cùng kết cục vẫn giống nhau thôi, chúng sẽ vẫn bị giết chết.
Mẹ Giang hỏi ra vấn đề khiến bà không buông lòng nhiêu năm, cả người như nhẹ đi: “Mẹ ngủ một hồi, tới thì kêu mẹ dậy.”
Nói xong, mẹ Giang dựa đầu lên vai ba Giang, mặt mày nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3