Chương 28


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Nghe đồn gần đây tình nhân nhỏ tên Lê Phi Phàm hay được nhị gia nhà họ Hoắc dẫn theo đã chọc giận hắn trong lần tới thành phố Lâm Hải.

Có người tận mắt nhìn thấy, trước khi về Thịnh Kinh một ngày, anh bị ném lại một mình ở khách sạn, hôm sau vị thanh mai trúc mã nhà họ Thư lại đi máy bay quay về cùng Nhị gia.

Việc này xem như đã xác nhận tin đồn anh bị thất sủng.

Nhưng đến thứ hai đầu tuần, mọi người lại phát hiện tình nhân nhỏ này vẫn đi làm.

Hơn nữa không chỉ mình anh, ngay cả thiếu gia nhà họ Thư cũng theo chân đến cao ốc công ty Hoắc thị.

Mới sáng sớm đã có tin giật gân như vậy, mọi người đều ồ lên, trong mắt ai nấy lộ ra vẻ hóng hớt.

Cao ốc của tập đoàn Hoắc thị nằm ở trung tâm thành phố Thịnh Kinh, tòa nhà cao hơn sáu mươi tầng là một trong những kiến trúc tiêu biểu của thành phố. Hoắc Uẩn Khải đã tiếp xúc với việc của gia tộc nhiều năm nên biến cố xảy ra ở nhà họ Hoắc trước đó không lay động được căn cơ của Hoắc thị, mọi người càng thấy nó giống với việc “thanh lý môn hộ” hơn.
“Trợ lý Cao.” Thư ký phụ trách hành chính của văn phòng tổng giám đốc là một cô gái năm nay mới hai lăm tuổi, sáng sớm đã ngăn Cao Thăng đang vội vàng làm việc, dè dặt hỏi: “Hai vị hôm nay tới đều phải sắp xếp sao?”

Bước chân của Cao Thăng khẽ khựng lại một chút: “Đều đến rồi à?”

“Tới rồi.” Thư ký chỉ vào căn phòng có cửa kính trong suốt cách đó không xa: “Ở bên kia kìa.”

Cao Thăng nhìn lướt qua bên kia, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Bên tôi giờ đang bận rất nhiều việc. Vậy đi, chức vụ của bọn họ đã xác định rồi, cô đi đến phòng nhân sự để giải quyết thủ tục nhận chức cho bọn họ đi.”

Thư ký gật đầu, hai giây sau lại do dự.

“Trợ lý Cao, tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?”

Cao Thăng cúi đầu ký một tập tài liệu người bên cạnh đưa tới, đầu cũng không buồn ngẩng: “Nói đi.”
Thư ký trẻ tuổi lặng lẽ ghé lại gần: “Anh tiết lộ ý của bên trên cho chúng tôi với, mọi người đều rất muốn biết.”

Cao Thăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô nàng một cái.

“Mọi người đều muốn biết?”

Thư ký vội vã gật đầu.

“Tôi thấy mọi người đều không muốn làm việc nữa mới đúng.” Cao Thăng gõ tập tài liệu lên đầu cô nàng, mở miệng nói: “Đừng cứ suốt ngày đòi nghe ngóng ý của bên trên nữa, làm tốt việc của mình đi!”

“Ồ.” Cô gái không tình nguyện xoa đầu rời đi.

Thư ký hành chính tới phòng nhân sự, nhất thời cảm thấy Cao Thăng nói có đạo lý.

Một trợ lý tổng giám đốc, một giám đốc điều hành, cách phân chia công việc càng nhìn càng thấy khó nói Trưởng phòng nhân sự là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, cô ấy đích thân phụ trách việc này, đưa tài liệu nhận chức cho cô gái nhỏ: “Mấy năm nay quan hệ giữa Hoắc thị và nhà họ Thư sâu vô cùng, hiện tại muốn thắt chặt quan hệ hay là hoàn toàn cắt đứt hợp đồng đều không dễ dàng. Nhà họ Thư đưa con đến đây, nói là làm giám đốc điều hành, mọi người có thể nịnh bợ, nhưng không được sai vặt hiểu không?”
“Biết rồi ạ.” thư ký hành chính nhỏ ôm tài liệu trước ngực: “Em có biết về Thư Dịch Khinh, nghe nói là thiếu gia nhà giàu được lớn lên trong sự chiều chuộng, hơn nữa chẳng phải gần đây có tin Hoắc tổng muốn liên hôn với nhà họ Thư sao, em thấy tám phần là để bồi dưỡng tình cảm rồi.”

Nữ trưởng phòng nhân sự cười nhạo cô nàng: “Quá ngây thơ.”

Nói rồi lại chỉ chỉ một tập tài liệu khác trong tay.

“Nhìn cái này đi.”

Thư ký nhớ ra gì đó: “Ơ, nhóm trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta đã đầy rồi mà, sao vẫn còn nhét thêm Lê Phi Phàm này vào.”

“Hoắc tổng đích thân ra lệnh đấy.”

Miệng thư ký nháy mắt há thành chữ O.

Trưởng phòng nhân sự cầm tài liệu gõ lên bàn: “Tuy trợ lý tổng giám đốc không có thực quyền nhưng lại là vị trí ở bên cạnh ông chủ, chẳng phải bên ngoài đều nói người bên gối Hoắc tổng sắp đổi rồi sao, tôi thấy không hẳn. Vị này mới thật sự là người không đắc tội nổi này.”
Sắc mặt thư ký hơi tái lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cô nói thầm: “Em vẫn luôn cho rằng Hoắc tổng của chúng ta là kiểu người không gần cả nam sắc lẫn nữ sắc, không ngờ đối tượng liên hôn đã đến đây mà còn dám ngang nhiên để người mình bao nuôi ở cạnh …”

Nữ trưởng phòng nói: “Tin tức liên hôn là do nhà họ Thư tự tung ra đấy, hai năm trở lại đây nhà họ Thư có xu hướng sa sút hẳn, chuyện này cũng rất khó nói.”

“Nhưng từ xưa đến nay những người được bao nuôi ở bên ngoài đều bị người đời phỉ nhổ.”

Nữ trưởng phòng liếc mắt một cái: “Người hiện tại ở Ngọc Kinh Viên mới là chính cung, nghĩ kỹ mà xem, cô thấy một người có quan hệ liên hôn mơ hồ hay là một người đã trèo lên giường mạnh hơn.”

Thư ký che miệng lại.

“Giỏi đến vậy sao?”

“Nhìn bề ngoài là thấy cậu ta không dễ chọc rồi.”
Lê Phi Phàm cũng không ngờ việc mình bị kéo đi làm đã gây ra hiệu ứng kép chỉ bởi vì Thư Dịch Khinh cũng có đi.

Từ thành phố Lâm Hải về, anh vẫn chưa gặp được Hoắc Uẩn Khải, nhưng người này còn nhớ rõ tìm người nhắc chị Lan gọi anh dậy sớm, đúng là biếи ŧɦái. Thậm chí Lê Phi Phàm còn nghi ngờ liệu có phải buổi tối hôm ở thành phố Lâm Hải, thái độ của mình không tốt nên hắn mới cố tình trả thù không.

Anh ngồi trong một căn phòng có cửa kính trong suốt ở tầng ba mươi, toàn thân thả lỏng dựa lên ghế, vắt chân lên bàn hội nghị nhắm mắt nghỉ ngơi. Quan trọng là hôm nay anh mặc một bộ vest đỏ như lửa , tóc tai lộn xộn, không giống đến nhận chức mà giống như một con hồ ly đến văn phòng chỉ để quang minh chính đại ngủ bù.

Lại còn là một con hồ ly rất kiêu ngạo.
Thư Dịch Khinh thì ngược lại, mặc vest trắng đen chỉnh tề, điển hình của thiếu gia quý tộc bước nhầm vào phòng làm việc phồn hoa hiện đại .

Cách cánh cửa kính cũng có thể nghe thấy tiếng đi lại không ngừng ở bên ngoài , tiếng người nói chuyện, xen lẫn vài tiếng chuông điện thoại.

Lê Phi Phàm đã quá quen thuộc với cảnh này.

Trước kia mặc dù do anh trai quản lý công ty, nhưng anh vào phòng làm việc của anh ấy như vào nhà mình.

Sau đó anh lại tự đầu tư vào công ty điện ảnh và truyền hình kia, tuy quy mô không lớn nhưng tốt xấu gì cũng cũng có bộ máy vận hành, chức năng đầy đủ. Chỉ là anh rất ít khi ngồi yên ổn ngồi trong phòng làm việc, chẳng thà bảo anh vào phòng làm việc của anh trai ngủ còn hơn.

Khoảng thời gian này anh không ở Ngọc Kinh Viên thì sẽ ở nhà chính của nhà họ Hoắc.
Bỗng bước vào một môi trường như vậy, rốt cuộc anh mới thấy mình đang sống ở hiện đại.

Đương nhiên nếu đối diện không phải là Thư Dịch Khinh thì càng tốt.

Bọn họ nhìn nhau không nói gì, sau khi ngồi được nửa tiếng, rốt cuộc Thư Dịch Khinh cũng mở miệng.

Cậu ta nói: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Cậu hỏi tôi á?” Lê Phi Phàm nhướng mày: “Lý do cậu ở đây cũng là lý do tôi ở đây.”

Từ việc chạm mặt Thư Dịch Khinh hôm nay là anh đã đoán ra.

Chỉ mới đi một chuyến đến thành phố Lâm Hải, tin tức anh sắp bị đuổi đã được lan truyền rộng rãi, ngay sau đó là tin tức hai nhà Hoắc Thư liên hôn.

Hiện giờ tin tức truyền khắp cao ốc Hoắc thị, Thư Dịch Khinh lại đột nhiên tới nơi này, vậy chỉ có thể có một khả năng.

Nhà họ Thư đang âm thầm giở trò.

Bàn tay đặt trên bàn của Thư Dịch Khinh khẽ siết lại, cậu ta nhíu mày nhìn Lê Phi Phàm ở đối diện: “Anh biết tôi quyết định ở lại trong nước, hơn nữa còn vào Hoắc thị nên ngồi không yên nữa đúng không?”
“Đúng thế.” Lê Phi Phàm ngáp một cái: “Tôi cố tình đến đâm chọc sau lưng cậu đó.”

“Lê Phi Phàm!” Cậu ta bỗng đứng lên.

Lê Phi Phàm cũng không còn kiên nhẫn, nhìn cậu ta: “Tôi nói này Thư thiếu gia, cậu bị gì vậy?”

“Được lắm.” Thư Dịch Khinh khẽ gật đầu: “Nếu anh đã muốn tranh thì tôi sẽ quang minh chính đại tranh với anh, giờ tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Tôi vào Hoắc thị chỉ vì để giúp đỡ cho sự nghiệp của anh hai, nhưng tôi phải nói rõ với anh, nếu sau này anh lại dùng những thủ đoạn ngầm nữa, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”

Quả thật Lê Phi Phàm không ngờ nhân vật chính Thư Dịch Khinh phản kích mà cũng phải nghiêm túc đến vậy.

Bé thụ ngây thơ trải qua việc gia tộc sụp đổ rốt cuộc đã cứng cỏi lên, không hiểu lầm, không giấu diếm, đối mặt với một nhân vật phản diện ác độc như anh cũng không loại bỏ ngay lập tức mà lại chạy đến công ty nam chính công so bì với anh xem ai là người thắng cuối cùng?
Lê Phi Phàm bật cười: “Tôi nói này, cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết đấy?”

“Cái gì?” Thư Dịch Khinh nhíu mày.

Lê Phi Phàm cười chế nhạo nói: “Cậu cao thượng như vậy, sao không thấy cậu nhảy ra nói tin tức liên hôn là giả?

Đừng nói với tôi cậu bị giấu kín kẽ nên không hề biết chuyện.”

Ở trong truyện gốc, nhà họ Thư lòng tham không đáy phản bội nhà họ Hoắc, khoảng thời gian trước lại có tin đồn Hoắc Uẩn Khải và Thư Dịch Khinh không thể ở bên nhau vì nguyên nhân gia tộc. Hiện giờ bỗng lại xuất hiện tin tức liên hôn, điều này rất vô lý.

Thư Dịch Khinh quả thật trưởng thành hơn không ít.

Cậu ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Không phải suy nghĩ của ai cũng hẹp hòi như anh, hàn gắn lại quan hệ gia tộc đối với hai nhà chúng tôi mà nói chỉ có trăm lợi không hại.”
“Ồ.” Lê Phi Phàm lạnh nhạt nói: “Vậy nên mới có trò cười liên hôn này đấy hả. Cậu cảm thấy với học lực cao của bản thân, từ nhỏ đã được nghe quen tai muốn đánh bại một kẻ tiểu nhân xuất thân thấp kém, chỉ biết giở thủ đoạn như tôi là chuyện dễ như trở bàn tay. Cuối cùng cậu còn có thể dựa vào nỗ lực của bản thân, quang minh chính đại đứng bên cạnh Hoắc Uẩn Khải đúng không?”

Thư Dịch Khinh nói: “Đúng thế, để mọi người nhìn rõ bản chất của anh chỉ là vấn đề thời gian thôi, tôi sẽ chứng minh với mọi người, anh tuyệt đối không phải là người thích hợp với anh hai.”

Lê Phi Phàm nghe mà ê hết cả răng.

“Tùy cậu thôi, cố lên, tôi xem trọng cậu đấy nhé.”

Sắc mặt Thư Dịch Khinh xanh mét.

Lê Phi Phàm vốn không hề muốn đi làm.

Bây giờ lại có thêm một Thư Dịch Khinh chướng mắt, anh lại càng không muốn.
Anh biết việc hàn gắn quan hệ gia tộc là không thể, đó chỉ là phía Thư Dịch Khinh đơn phương tình nguyện mà thôi.

Hai người anh trai của nhà họ Thư sẽ không dừng lại ở đó, với tư cách là một chướng ngại lớn giữa nhân vật chính, sao có thể hàn gắn gắn được vết nứt chỉ vì liên hôn.

Đúng lúc này, có người gõ cửa kính mấy cái rồi đẩy cửa vào.

Hai phút sau, Lê Phi Phàm nhìn tài liệu nhận chức trên tay mình, vẻ mặt khó nói nên lời.

Sắc mặt Thư Dịch Khinh càng khó coi hơn, hỏi cô gái trẻ tuổi: “Phòng nhân sự của các người sắp xếp thế nào vậy, sao lại cho anh ta làm chức vụ trợ lý tổng giám đốc?”

Cô gái trẻ tuổi trông rất gượng gạo.

Cô nàng lắp bắp nói: “Đây, đây là quyết định của bên trên.”

Không ai nghĩ rằng Hoắc Uẩn Khải lại nhúng tay vào vấn đề nhân viên nhận chức, dù sao Thư Dịch Khinh làm đúng theo quy trình.
Cho nên cậu ta nói: “Trợ lý Cao đâu? Anh ta đi đâu rồi?”

“Trợ lý Cao đang bận.”

Thư Dịch Khinh nghi ngờ đã có người động tay động chân, lúc nhìn về phía Lê Phi Phàm giọng điệu của cậu ta chắc nịch, trừng anh như thể anh làm chuyện đại nghịch bất đạo: “Anh lại dám mua chuộc Cao Thăng ư?”

Lê Phi Phàm tựa người vào cửa, nhếch miệng nói: “Có khi là do nhị gia tự mình quyết định cũng nên.”

“Không thể nào.” Thư Dịch Khinh khẳng định chắc nịch: “Anh hai không phải người không có nguyên tắc như vậy, mà người có thể trực tiếp sắp xếp anh lên vị trí trợ lý tổng giám đốc, hơn nữa còn có quan hệ với anh, ngoại trừ Cao Thăng ra thì không có người thứ hai. Lê Phi Phàm, anh làm vậy là đang tự tìm chết.”

“Sao có thể chứ.” Lê Phi Phàm nhìn cô gái đứng một bên cúi thấp đầu, nhưng rõ ràng lại đang dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện, lạnh nhạt nói: “Tôi cảm thấy chỉ cần có thể thượng vị, chút thủ đoạn ấy thì tính gì.”
“Tốt nhất là anh nên biết điểm dừng.” Thư Dịch Khinh trừng mắt nhìn anh: “Cao Thăng là ai chứ? Anh tính sai rồi, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến hình tượng của Hoắc thị, lôi kéo người bên cạnh anh hai, thậm chí còn muốn hại anh hai đâu!”

Lê Phi Phàm xác định mình phải đọc lại quyển “Hồng sí”

này một lần nữa.

Phải xem hẳn hoi về Thư Dịch Khinh mới được.

Với tư cách là nhân vật chính xuyên suốt cả bộ truyện, Thư Dịch Khinh giống như ánh sáng thế gian sưởi ấm hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Hiện giờ việc thay đổi Hoắc Thất đã bị thất bại giữa đường, anh mặt dày tự cảm thấy Hoắc Thất bị bản thân mình ảnh hưởng, nhưng dù gì lúc đó Thư Dịch Khinh vẫn còn là cậu nhóc ngây thơ, giống như một con rối bị chỉ huy hơn. Nhưng giờ đây Thư Dịch Khinh lại một lòng muốn vào Hoắc thị, có vẻ như cậu ta thật sự muốn tập trung vào nam chính công.
Đương nhiên việc này không thành vấn đề, thậm chí cậu ta vẫn luôn cố gắng đi đúng tuyến của nhân vật chính.

Nhưng đồng thời cậu ta cũng từ một thiếu gia đơn thuần biến thành một phiên bản nam của Đỗ Lạp Lạp* nơi công sở vậy.

*Đỗ Lạp Lạp: nhân vật chính trong cuốn “Đỗ Lạp Lạp thăng chức ký” của tác giả Lý Khả xuất bản năm 2007

Lê Phi Phàm bị những lời lẽ chính nghĩa như vậy nhắc nhở, chính anh cũng cảm thấy mình không nên làm như vậy.

Tiếc là Lê Phi Phàm lại muốn như vậy.

Chính nghĩa cứ vĩnh viễn để lại cho nhân vật chính đi.

Lê Phi Phàm nở nụ cười biếng nhác: “Không phải cậu muốn quang minh chính đại đấu với tôi sao? Nhưng mà tôi không muốn chút nào cả.”

Anh đứng thẳng người, nói tiếp: “Cậu cứ từ từ cố gắng, tranh thủ sớm ngày lên tầng sáu mươi chín, tôi dùng chút thủ đoạn nhỏ lên trước, thật ngại quá đi.”
Tầng sáu mươi chín chính là văn phòng tổng giám đốc của Hoắc thị.

Lê Phi Phàm khẽ vỗ bả vai run run của cô gái dưới ánh mắt lạnh lùng của Thư Dịch Khinh.

“Làm phiền cô dẫn đường giúp tôi.”

Cô gái không hề ngẩng đầu lên, nhưng đôi môi mím lại tỏ rõ sự phấn khích của cô nàng khi được hóng chuyện ở ngay hiện trường.

“Mời đi bên này ạ.” Cô gái ra hiệu.

Ở tầng sáu mươi chín, Lê Phi Phàm gặp phải Cao Thăng vừa mới đi từ trong văn phòng ra, anh không khỏi trợn trắng mắt liếc nhìn anh ta một cái.

Cao Thăng sờ mũi: “Đánh nhau rồi à?”

“Đương nhiên là không rồi, người ta cho rằng tôi mua chuộc anh đấy.” Lê Phi Phàm tức giận nói: “Nhị gia muốn sắp xếp người ta vào công ty cũng không nói trước với tôi một câu, lại còn để cậu ta lải nhải nửa tiếng đồng hồ với tôi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Cao Thăng đứng cạnh anh nói: “Chắc cậu còn chưa biết chuyện Tần Bách Dạ nhúng tay vào nhà họ Thư nhỉ?”

“Tần Bách Dạ?” Lê Phi Phàm nhíu mày: “Hắn quản chuyện vớ vẩn này làm gì?”

“Nhị gia vốn không muốn làm gì nhà họ Thư, nhưng nhà họ Tần nhúng tay vào khiến mọi chuyện bắt đầu phức tạp, bây giờ nhà họ Thư lại sắp xếp người vào công ty, nhị gia trực tiếp giao việc này cho tôi xử lý.” Hiện giờ Cao Thăng khá thành thật với Lê Phi Phàm: “Tôi có thể tiết lộ cho cậu việc Thư Dịch Khinh tiến vào Hoắc thị, rõ ràng nhị gia không muốn quản, nhưng chúng tôi đều cảm thấy Tần Bách Dạ còn chiêu chưa dùng nên đành sắp xếp cho cậu ta ở yên đây.”

Lê Phi Phàm nghi ngờ liệu có phải thế giới đang cố thúc đẩy tuyến tình cảm của hai nhân vật chính không.

Lại thêm một Tần Bách Dạ kéo hai nhân vật chính lại gần nhau nữa.
Nhưng việc này không ngăn được ánh mắt chết chóc của Lê Phi Phàm: “Mấy người không muốn quản, cho nên mới sáng sớm đã để mình tôi ở đó rồi chạy biến đi mất hả?”

“Tôi đang bận thật mà.” Cao Thăng nở nụ cười.

Lê Phi Phàm chế giễu: “Bận đếch gì, nếu còn tính kế tôi nữa thì lần sau tôi cho anh biết mặt.”

Lê Phi Phàm oán giận Cao Thăng xong lại nhíu mày.

“Vậy chuyện chức vụ của tôi là thế nào? Anh còn chê Thư Dịch Khinh chưa đủ hận tôi thấu xương sao?”

Cao Thăng lập tức lắc đầu, chỉ vào cánh cửa đang đóng ở bên trong nói: “Việc này không liên quan đến tôi, ý của nhị gia.”

“Hử? Thật sự là do anh ta quyết định à?”

Cao Thăng nhìn anh: “Không phải chính cậu gào khóc muốn làm sao? Nhị gia đồng ý rồi, cho nên tôi chỉ đành thuyên chuyển công tác của một người trong nhóm trợ lý ban đầu đi. Cậu cố gắng làm việc nhé, vì cậu mà tôi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”
Lê Phi Phàm: “…”

Rốt cuộc anh cũng nhớ ra lời bịa đặt mình thuận miệng nói ra tối hôm đó rồi.

Vậy nên anh tự làm tự chịu?

Mẹ kiếp.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3