Chương 14: Diệt Sát


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh

Trước toàn thể lớp K199A, là Trần Thái Dương nói.

Để đạt được hiệu quả luyện tập, tuyệt đối không được tháo trọng lực thạch ra. Yêu cầu của tôi là mỗi ngày chạy quanh khuôn viên học viện một lần, leo đỉnh núi Ba Vì một lần. Mỗi ngày tiêu hao hết chân khí một lần. Khi nào mọi người dần quen với đá trọng lực thì sẽ tăng thêm.

Cả lớp bây giờ trợn tròn mắt, nếu không có đá trọng lực, việc chạy quanh khuôn viên học viện dài 110km có thể làm được. Leo l·ên đ·ỉnh núi Ba Vì cao 1200m cũng có thể làm được, nhưng khi đeo đá trọng lực vào là một vấn đề khác. Ngay cả đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói là chạy.

Im lặng trong chốc lát Trần Thái Dương lại bổ sung thêm một câu.

Việc tập hay không là tùy vào mỗi người, tôi cũng không có trách nhiệm dá·m s·át hay đốc thúc luyện tập, cho nên mọi người cũng có thể lựa chọn không tập vì con đường tu luyện của mỗi người là khác nhau.

Trần Thái Dương nói xong hắn ngồi xuống tại vị trí của mình bày ra cái vẻ bất cần như ngày thường. Hắn cũng không để ý đến những người xung quanh nữa, việc tập hay không không liên quan đến hắn. Có lẽ những linh dược, bảo vật trong không gian hắc động của hắn đủ để cho cả lớp đạt đến 10000 điểm chân khí trở lên nhưng hắn không làm vậy, vì nếu có được mà không có bỏ ra thì sẽ tạo thành tâm tính ỉ lại. Trần Thái Dương không biết chính vì một cử động nhỏ ngày hôm nay sẽ tạo ra một chi quân đoàn vô cùng hùng mạnh trong tương lai mà khi nhắc đến cả thế giới cũng phải kiêng dè.

Tan học, như thường ngày, Trần Thái Dương đạp xe đi về. Bước vào nhà, một bầu không khí im lặng đến kỳ lạ làm hắn có chút không quen.

Ba người này hôm nay không ở nhà sao?

Trần Thái Dương tự hỏi.

Không đúng!

Trần Thái Dương đột nhiên có cảm giác không ổn. Đồ đạc trong nhà nằm lăn lóc, trong không khí còn đọng lại một ít chân khí có thể khuy động pháp tắc, theo cảm giác đến xem điểm chân khí không thấp hơn 150000, không thể nào là của ba người Vũ Thu Tươi được.

Lúc này đột nhiên điện thoại trong túy của Trần Thái Dương reo lên. Hắn đưa ra xem rõ ràng là một số lạ.

Ấn nút nghe, Trần Thái Dương chưa kịp nói gì đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói của một người đàn ông xa lạ.

Đôi cách 000, mày để tao tìm mày khó quá.

Mày là thằng nào?

Trần Thái Dương mặt ân trầm nói.

Mày không cần biết tao là ai, nhưng nếu muốn ba đứa này còn sống thì hãy tự mình đến trại thợ săn Hoàng Long đi, nếu không tao không chắc được ba đứa nó còn nguyên vẹn đâu.

Vừa dứt câu, đầu bên kia đã tắt máy

Trần Thái Dương không chần chừ một chút nào đi ra ngoài, phong nguyên tố vờn quanh thân, hắn trực tiếp đạp không bay đi.

Trại thợ săn Hoàng Long nằm ở phía đông bắc Sơn Tây, cách vị trí của hắn hơn 100km, tốc độ nhanh nhất của hắn cũng phải mất khoảng 10 phút mới tới.

Phụ cận 5km trại thợ săn Hoàng Long lít nhít người đạp không đứng đó ước chừng 200 người. Nơi này ngư long hỗn tạp vốn là nơi tệ nạn nổi tiếng, nhiều lần chính phủ vây quét nhưng chúng lại rất dạ hoạt, bắt g·iết cũng chẳng được bao nhiêu mà còn đem lại phiền phức. Vì thế nếu chúng không đến thành dân gây loạn thì nhà nước cũng chỉ có thể nhắm mở một con mắt.

Trần Thái Dương đi đến, hiện nhiên hắn bị chặn lại ở ngoài 5km. Hắn cũng biết đám người này là chuyên mô tới chặn mình vì thế không nói một lời hắn trực tiếp xông lên. Hạ sát đám người thì người sau màn sẽ xuất hiện.

Trường kiếm vừa ra máu liền đổ. Trần Thái Dương bước ra một bước một cường giả khuy động phát tắc liền ngã xuống, bước thứ hai một quyền nổ nát một người, một bước một mạng căn bản không ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn dù chỉ một bước.

Lúc này, một bóng người quỷ mị xuất hiện, rõ ràng là một vị nam tử nhưng lại không cách nào thấy rõ khuôn mặt, hắn đứng đó mà như hoà làm một với trời đất.

Cường giả vượt qua pháp tắc.

Trần Thái Dương Trầm giọng nói. Lúc này hắn có chút ngưng trọng nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, cái hắn lo lắng chính là an nguy của ba người Vũ Thu Tươi.

Không tệ, không hộ là người mạnh nhất trong các đôi cánh, đẳng cấp khác hoàn toàn so với mấy tên 033, 047 kia.

Người thần bí giọng như ma như quỷ khanh khách nói. Không biết là đang tán thưởng hay là chế giễu nữa.

Mày, làm gì bọn hắn rồi?

Bọn chúng sao, đương nhiên là bị tao diệt sát rồi thu lấy Nano hạch tâm rồi.

Trần Thái Dương lúc này tâm hắn trầm xuống, nắm tay xiết chặn sát ý hoá thực chất đỏ như máu lượn lờ quanh thân.

Tao đến đây rồi, ba người kia đâu?

Mày không phải lo, ta nói được làm được.

Nói xong người thần bí phất tay ra hiện, một chiếc lồng được mang đến, trong đó rõ ràng là ba nữ vẻ mặt lộ ra sợ hãi. Lúc này nhìn thấy Trần Thái Dương lăng không mà đứng thì vừa mừng vừa lo.

Ba người không sao chứ?

Cả ba người gật đầu tỏ ý không sao.

Trần Thái Dương thấy ba nữ không sao cũng thở ra một hơi, chí ít ba nữ không tổn hại gì.

Mày muốn gì từ tao.

Trần Thái Dương hỏi.

Đương nhiên là hạch tâm Nano của mày rồi, mày không cự tuyệt tao chứ?

Người thần bí đáp lại.

Vậy phải xem mày có thực lực đó không đã.

Ồ! Vậy tao cũng muốn xem xem người mạnh nhất trong các đôi cánh có mạnh như lời đồn không?

Nói xong người thần bí xuất thủ trước, thân ảnh như ẩn như hiện, xuất hiện lúc đã là trước mặt Trần Thái Dương một cốt trảo xuất hiện dường như là dán trên ngực Trần Thái Dương.

Người thần bí cười lạnh đắc ý, vì chiêu này hắn đã dùng qua cả nghìn lần mà mỗi lần xuất thủ đều một chiêu diệt sát đối thủ.

Người mạnh nhất trong các con số cũng chỉ có thế. C·hết đi cho tao.

Hắn khoái chí muốn nhìn đến vẻ mặt thống khổ vị sự ăn mòn của quỷ cốt trảo, cứ mỗi lần như thế hắn lại hăng hái không thôi. Không do dự cốt trảo lấy cực tốc ấn vào.

Ngay lúc cốt trảo chạm tới ngực Trần Thái Dương một vòng xoáy đen kịch hiện lên, hấp lực mạnh mẽ như có thể cuốn tất cả thế gian vạn vật đi vào.

Đột nhiên một màn như thế, người thần bí giật mình hoảng sợ, khi muốn kéo cốt trảo ra thì đã không thể. Tay còn lại của hắn cũng bạch cốt âm u, ngưng tụ chân khí, pháp tắc thiên địa vờn quanh, đó là một kích mạnh nhất của hắn, vỗ xuống đầu của Trần Thái Dương.

Không ngoài ý muốn, lực lượng khi chạm đến Trần Thái Dương đều bị hút vào vòng xoáy kỳ lạ kia, hai tay của người thần bí bị chế trụ không ngừng bị kéo vào sâu hơn.

Cảm giác không ổn mãnh liệt kéo đến, người thần bí mở ra Nano vi sinh bao phủ toàn thân thành một chiến giáp, sau lưng hiện lên ba đôi cánh, rõ ràng là Nano vi sinh f2.

Trần Thái Dương lúc này ánh mắt sắc lạnh, một kiếm chém xuống đứt đoạn hai tay của người thần bí, cho dù là có Nano hộ giáp cũng không cách nào che chắn. Trong cơn đau đớn người thần bí kêu la như lợn bị chọc tiết. Từ trên không rơi xuống, thân ảnh của người thần bí cũng lộ ra vô cùng kh·iếp người, có thể nói là da bọc xương, hai cánh tay không biết tu bí pháp gì chỉ còn lại bạch cốt.

Không dừng lại ở đó, Trần Thái Dương tiếp tục lướt đến bên người thần bí đang nằm rên trên đất lại một kiếm chém xuống đoạn mất hai chân của hắn.

Ánh mắt Trần Thái Dương đỏ ngầu, hắn đang tức giận đến cực hạn. Người thần bí thấy thế càng hoảng hơn nói.

Mày đừng ép tao, không thì ba đứa con gái đó sẽ c·hết.

Trần Thái Dương giống như không nghe thấy, vấn từ từ bước đến. Người thần bí muốn bị hỏng rồi, hắn la lên.

Giết đi, g·iết ba con ả đó.

Theo lời của người thần bí nói ra, một đặc thù ấn ký nào đó phát ra khiến cho đám người ở dưới không thể không theo làm lao đến phía ba nữ muốn hạ sát thủ.

Trần Thái Dương thấy vậy một thanh trường thương đen kịch xuất hiện nơi tay, trên thân thương xuất hiện nhàn nhạt long khí, long hồn lượn quanh thân thương. Trần Thái Dương ném thương ra, thương bay về phía lông giam ba nữ rồi cắm xuống đất. Một cỗ kình lực kèm theo long uy phát tán bốn phía chỉ cần người đến gần liền triệt để bị long uy chấn thành mảnh vỡ, chỉ có ba nữ là không hề hấn gì.

Lúc này, Trần Thái Dương lại một kiếm đâm xuống ngay bả vai của người thần bí, rút ra lại đâm xuống vai còn lại. Người thần bí muốn c·hết cũng khó khắn.

Tao! Tao là người của Thuận Thiên Thánh Địa, mày không thể g·iết tao.

Người thần bí kêu la.

Nghe như vậy, Trần Thái Dương mặt càng âm trầm hơn đâm xuống nhanh hơn.

Mày g·iết đồng đội của tao, mày không nghĩ sẽ có ngày hôm này a.

Trần Thái Dương như thành một người điên liên tục đâm xuống.

Một giờ sau, người thần bí b·ị đ·âm đếm máu thị lẫn lộn, lấy phương thức đau đớn nhất mà c·hết đi.

Lúc này Trần Thái Dương vung tay lên, lít nhít vòng xoáy xuất hiện nuốt chửng tất cả mọi người ở nơi này. Những người ở nơi này đều là những người đại gian đại ác. Không giúp đất nước đánh luy quái vật thì thôi còn ở đằng sau c·ướp b·óc g·iết người, cho nên những người này dù c·hết vạn lần cũng không hết tội.

Lúc này một trận không khí ba động, ba người đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Trần Thái Dương.

****************

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!